Từ Nguyệt Gia nhậm chức ở Hình Bộ nhiều năm, trên người ít nhiêu nhiễm chút hơi thở hung ác khiến người khác sợ hãi, do đó Từ Ngọc Tuyên vẫn luôn có chút sợ hãi người phụ thân này.
Nhưng so sánh với Ôn Diệp mà cậu nhóc chỉ mới gặp qua mấy lần thì phụ thân như Từ Nguyệt Gia vẫn thân thiết hơn một chút.
Cậu nhóc nhích mông từng chút một về phía Từ Nguyệt Gia, mãi đến khi cánh tay ngắn ngủn có thể chạm vào Từ Nguyệt Gia thì mới dừng lại.
Như thể đã có thêm tự tin, lúc Từ Ngọc Tuyên nhìn về phía Ôn Diệp một lần nữa, cậu nhóc đã to gan hơn không ít.
Tầm mắt từ điểm tâm trong đĩa chuyển đến cái miệng không ngừng nhóp nhép của Ôn Diệp, Từ Ngọc Tuyên khẽ nuốt nước bọt.
Lúc này trong tay Ôn Diệp đã nhiều thêm một quyển sách, lộ trình hơn một canh giờ, người đồng hành lại là lang quân và nhi tử không thân thiết, tất nhiên muốn tìm một chút lạc thú.
Chỉ là, hình như Đào Chi lấy sai sách rồi.
Ôn Diệp lật hai trang, khẽ nhíu mày.
Sau khi đọc được một nửa, Ôn Diệp chú ý thấy ánh mắt sáng quắc của Từ Ngọc Tuyên, chuẩn xác không lệch một li nhìn chằm chằm nửa miếng bánh táo trong tay nàng.
Động tác trên tay Ôn Diệp chợt khựng lại, miếng bánh lập tức mắc nghẹn trong cuống họng.
Từ Ngọc Tuyên nhìn nàng, rồi lại nhìn chiếc đĩa sứ đã trống không trên bàn trà, ý thức được miếng bánh mà Ôn Diệp vừa ăn lúc nãy đã là một miếng cuối cùng thì lập tức thấy tủi thân, cái miệng nhỏ mếu rồi lại mếu.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà mãi không khóc thành tiếng.
Ôn Diệp từ từ nuốt xuống một miếng bánh cuối cùng, vừa ngước mắt lên thì thấy Từ Ngọc Tuyên đã túm lấy chéo áo Từ Nguyệt Gia tự bao giờ, phụ tử hai người đều đang nhìn nàng.
Một cặp mắt thì ngấn lệ, tựa như cực kỳ ủy khuất.
Một cặp mắt khác thì nhạt nhẽo, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng cũng không giống với dáng vẻ muốn đòi công đạo cho nhi tử của mình.
Ôn Diệp suy nghĩ giây lát, thả quyển thoại bản xuống, từ trong hộp đựng thức ăn đặt bên cạnh lấy ra một đĩa tô đậu đỏ huơ huơ trước mặt Từ Ngọc Tuyên một vòng, sau đó đặt ở một góc gân mình.
Một lần nữa tự bốc tự ăn.
Không hề có chút ý tứ muốn chia thành hai phần.
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp vẫn còn đồ ăn, cái mũi nhỏ hít lấy hít để, lại kéo vạt áo Từ Nguyệt Gia lần nữa, ý tứ rất rõ ràng.
Nhưng mà Từ Nguyệt Gia chỉ bình tĩnh liếc cậu bé một cái, sau đó không làm gì cả.
Tốc độ ăn của Ôn Diệp không nhanh, Từ Ngọc Tuyên lại gấp muốn chết, vội vã từ trên chỗ ngồi tụt xuống, chân ngắn vòng qua bàn trà, vừa túm lấy vạt áo của Từ Nguyệt Gia vừa nhích từng chút một về phía Ôn Diệp ở bên trái. Tự bản thân nhóc cũng không hề ý thức được mình đã túm nhăn y phục của phụ thân nhà mình.
Ôn Diệp đột nhiên bị ôm đùi, cúi đầu xem, là một gương mặt bé tí vừa trắng vừa búng ra sữa, cậu nhóc nhìn nàng gọi: "Mẫu thân -"
Ngược lại còn biết phải lấy lòng trước.
Ôn Diệp không hề bị mê hoặc, nhàn nhạt hỏi: "Muốn làm gì?"
Từ Ngọc Tuyên chỉ ngón tay vào bàn trà, nhỏ giọng nói: "Ăn."
Lúc này Ôn Diệp mới duỗi tay ra túm lấy vạt áo trước của cậu nhóc kéo lên chỗ ngồi, sau đó lấy tô đậu đỏ trong đĩa đưa qua.
An đi." Sau đó nàng tiếp tục xem thoại bản của mình.
Từ Ngọc Tuyên cầm tô đậu đỏ gặm từng chút một, một miếng tô đậu đỏ không lớn, rất nhanh đã ăn xong.
Hai tay lại trống trơn lần nữa, Từ Ngọc Tuyên nhìn Ôn Diệp, nói: "Mẫu thân..."
Ôn Diệp nghe tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi thoại bản, bàn tay lại chuẩn xác cầm lấy khối tô đậu đỏ thứ hai đưa cho cậu nhóc bên cạnh.
Lần này, nhiệt tình của Từ Ngọc Tuyên đối với tô đậu đỏ đã vơi đi nhiều, ăn thêm ba miếng nữa rồi dừng.
Cậu nhóc lần nữa tụt xuống từ chỗ ngồi, để tô đậu đỏ lên bàn trà, chủ động lấy khăn lau vụn bánh còn dính trên tay.
Rồi sau đó nhắm mắt theo đuôi sáp lại gần Ôn Diệp, nổi hứng tò mò với quyển thoại bản trên tay nàng.
Ôn Diệp nhìn vào đôi mắt cún con tràn đầy khát vọng của cậu nhóc, ngẫm một lúc rồi ngước mắt hỏi: "Có phải Tuyên Nhi đã đến tuổi học vỡ lòng rồi không?”