Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 57




Đối với Lục Tâm Nhu, trước giờ Lục thị vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, vị đường muội này bị nương của nàng ta dạy hư rồi, tâm tư không đàng hoàng, còn tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt.

Thanh Tuyết hồi bẩm: "Hầu phu nhân nói mẫu thân của Tam cô nương muốn để Tam cô nương ở lại Hầu phủ một khoảng thời gian, như vậy thì sau này cũng dễ bàn chuyện hôn sự hơn."

Năm nay Lục Tâm Nhu mười lăm tuổi, đã cập kê. Với đức hạnh và chức quan đó của phụ thân nàng ta, căn bản không thể tìm được phu gia quyền thế gì.

Lục thị gần như ngay lập tức hiểu được tâm tư của Lục Tâm Nhu: "Nó thật sự dám nghĩ"

Lục thị là trưởng nữ trong nhà, tự biết trách nhiệm nặng nề, với việc trong nhà chỉ có hai đường muội, dù đã gả vào Từ gia nhưng Lục thị cũng chưa từng bỏ mặc không quản.

Lục thị biết rõ tâm tư của Lục Tâm Nhu nhiều quanh co lắt lẻo, nhưng cũng không ngờ đến nàng ta đã đã nhìn trúng Nhị thúc của Cảnh Dung từ lúc nào.

Còn âm thầm xúi giục cháu ngoại đối địch với Ôn thị.

Giờ phút này Lục thị giận sôi máu: "Đi gọi Thế tử đến đây cho ta!"

Tạm thời không mắng được Lục Tâm Nhu, nhưng nhi tử đần độn thì đang ở gần....

Chớp mắt đã đến ngày lại mặt.

Lúc Ôn Diệp thức dậy, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi.

Hôm nay là ngày lại mặt, bữa trưa sẽ ăn ở nhà mẹ đẻ, vì vậy giờ mão đã phải xuất phát từ phủ Quốc công.

Vào ngày tuyết rơi như thế này, nếu đi từ Quốc công phủ đến Ôn gia phải đi gần nửa canh giờ.

Đầu giờ mão, Ôn Diệp ngồi trước bàn ăn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cái lạnh thỉnh thoảng ùa vào khe cửa ra thì nàng chẳng cảm nhận được cái gì khác, trời vẫn còn tối mịt kia kìa.

Ôn Diệp ăn hết một bát cháo táo đỏ, hai cái bánh thịt và mấy muỗng đồ nhắm ngon miệng rồi mới dừng đũa.

Từ Nguyệt Gia dậy còn sớm hơn cả Ôn Diệp, sau khi ăn sáng xong liền ở trong thư phòng Tây gian uống trà đọc sách.

Chờ Ôn Diệp ăn xong và mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì người mới ra khỏi thư phòng.

Thấy tỳ nữ đã mặc thêm áo choàng cho Ôn Diệp thì nói: "Đến giờ rồi."

Ôn Diệp nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Trời lạnh như vậy, Lục thị không yên tâm, ngoài Kỷ ma ma và mấy người chuyên môn chăm sóc cho Từ Ngọc Tuyên ra, nàng ấy còn phái thêm hai tỳ nữ tâm phúc là Thanh Tuyết và Bạch Mai đi theo.

Đoàn người xuất phát từ chính viện, đi tâm một khắc mới thấy cổng lớn Quốc công phủ.

Túc mục trang nghiêm.

Ngày đó gả vào đây, vì đầu che khăn voan nên không thấy gì, giờ phút này Ôn Diệp mới thấy rõ cổng lớn Quốc công phủ trông như thế nào.

Kiệu xe đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, Từ Ngọc Tuyên đã sớm được Kỷ ma ma ôm lên kiệu, Từ Nguyệt Gia để Ôn Diệp lên xe ngựa trước.

Ôn Diệp cũng không khách khí với hắn, thật sự quá lạnh rồi.

Sau khi chui vào thùng xe, Ôn Diệp thoáng nhìn tiểu hài nhi ngoan ngoãn đang ngồi ở mé trái kiệu, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với cậu nhóc.

Ngăn cách với gió lạnh ngoài kia, lúc này trong thùng xe đang nấu nước trà, nhiệt độ so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

Cái đầu nhỏ của Từ Ngọc Tuyên không ngừng gật gà gật gù, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại cứ cố mở mắt.

Ôn Diệp ôm lò sưởi tay, thích thú nhìn cậu nhóc.

Rất nhanh, Từ Nguyệt Gia cũng chui vào buồng xe và ngồi vào vị trí chính giữa.

Ôn Diệp thôi không nhìn nữa, tự rót cho mình một tách trà nóng, xua tan cảm giác buồn ngủ.

Xe ngựa bắt đầu chuyển động, trong thùng xe ngoài tiếng nước trà sôi lên sùng sục thì không còn âm thanh nào khác.

Ôn Diệp uống ngụm trà, lại ăn chút điểm tâm đặt trên bàn trà. Dường như tiểu hài nhi phía đối diện đã phát hiện ra trong buồng xe không có một ai quen thuộc với mình, có thể thấy trong mắt cậu nhóc đã bắt đầu xuất hiện sợ hãi.

Cậu nhóc nhìn Từ Nguyệt Gia ngồi chính giữa, rồi lại nhìn Ôn Diệp ở phía đối diện.

Từ trong bọc áo choàng được quấn kín mít, một đôi tay nhỏ lộ ra ngoài khe nắm lấy vạt áo.