Ôn Diệp rất muốn nói, Từ Nguyệt Gia a chàng đổi đề tài hơi cứng nhắc đó nha.
"Không có suy nghĩ gì cả, lang quân là phụ thân của thằng bé, ta là kế mẫu của thằng bé, chỉ thế mà thôi."
Ôn Diệp nói đến đây thì tạm dừng lại, sau khi tự hỏi một lúc vẫn nói tiếp: "Còn về thân thế của thằng bé, chờ nó lớn hơn một chút rồi chúng ta nên suy xét có nên nói cho nó biết hay không."
Trẻ con mà, vẫn nên có được một tuổi thơ hoàn chỉnh.
"Nhưng mà lang quân à" Ôn Diệp thử nói: "Chàng đã đồng ý với ta rồi nhé."
Từ Nguyệt Gia nói tiếp: "Mọi chuyện đều theo ý nàng cả."
Ôn Diệp: "Ta tạm thời tin chàng, nếu ngày sau lang quân hối hận thì phải nói cho ta kịp thời đấy."
Từ Nguyệt Gia bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò: "Ngộ nhỡ thật sự có một ngày như thế thì nàng sẽ làm thế nào?"
Ôn Diệp trả lời cực kỳ tỉnh táo và thẳng thắn: "Được nhiên thu xếp nạp thiếp cho lang quân rồi."
Nếu Từ Nguyệt Gia chưa bao giờ hứa hẹn với nàng, có lẽ sau khi biết được Từ Ngọc Tuyên không phải nhi tử ruột thịt của Từ Nguyệt Gia, nàng sẽ nhân nhượng trước chuyện con nối dõi, dù sao nàng đã đầu thai đến thời đại này.
Nhưng hôm nay, nàng đã được cảm nhận những ngày tháng sung sướng và an tâm mà lời hứa này mang lại.
Còn cả Lục Thị nữa, nàng vô cùng may mắn mới có thể gặp được một tẩu tẩu tốt như Lục Thị.
Từ Nguyệt Gia: “Sẽ không có ngày đó đâu."
Ôn Diệp vẫn khuyên nhủ: "Lang quân đừng nói trước chuyện gì."
Từ Nguyệt Gia khựng lại một lúc rồi bỗng nhiên đồng ý: "Cũng phải."
Ôn Diệp quay đầu: "2?"
Từ Nguyệt Gia nhìn chằm chằm nàng, nói: "Vậy phó thác chuyện này cho thời gian vậy.
Ôn Diệp ngẫm nghĩ rồi đồng ý: "Đúng vậy, chuyện sau này để chúng ta của sau này lo lắng, nghĩ sớm thêm phiền."
Sau đó nàng lập tức trở nên sung sướng....
Từ Ngọc Tuyên chơi tuyết ở bên ngoài đủ rồi, vào trong nhà, chạy đến trước mặt hai phu thê, gọi "nương" "phụ thân" sau đó trông mong nhìn Ôn Diệp: "Nương ơi, tối nay con muốn ăn thịt heo."
Thịt heo mà Từ Ngọc Tuyên nói chính là gà rán mà Ôn Diệp đã làm cách đây mấy ngày, sau khi Từ Ngọc Tuyên vô tình nhìn thấy hình dạng khi nó chưa bị cắt nhỏ ra, luôn khăng khăng gọi nó là "thịt heo”.
Giờ đây Ôn Diệp vừa biết được thân phận thật sự của Từ Ngọc Tuyên, không thể nào lạnh lùng với cậu bé được, khi đối mặt với đứa bé nho nhỏ trước mắt, ít nhiều nàng vẫn có chút thương tiếc, vì thế nàng nhanh chóng đồng ý: "Được, nương bảo phòng bếp nhỏ làm cho con."
Xúc giác của trẻ con vô cùng nhạy cảm, Từ Ngọc Tuyên nhìn Ôn Diệp với ánh mắt khó hiểu.
Không biết tại sao cậu bé lại cảm thấy nương bây giờ hơi khác bình thường. Từ Ngọc Tuyên tiếp tục tò mò hỏi: "Vậy Tuyên Nhi còn muốn ăn cả thịt kho tàu nữa?"
"Được.
"Vậy sườn dê nướng?”
Ôn Diệp đồng ý hết tất cả: "Chỉ cần cái bụng nhỏ của con chứa nổi, nương làm cho con hết."
Sau khi nhận được lời xác nhận, đôi mắt Từ Ngọc Tuyên lấp lánh ý cười, phấn khởi nói: "Vậy đêm nay Tuyên Nhi muốn ngủ với nương!"
"Cái này không được." Lòng thương tiếc của Ôn Diệp đóng mở rất tự nhiên: "Vừa rồi con mới chơi đốt lửa"
Tuy Từ Ngọc Tuyên không hiểu tại sao chơi lửa thì không được ngủ với nương, nhưng cậu bé có thể nghe được ý "từ chối" trong đó.
Cậu bé bất giác chu môi lên: "Hừi"...
Có “hừ” cũng vô dụng.
Ôn Diệp chờ thêm hai ngày nữa mới đến chính viện.
Vừa thấy nàng tới, Lục Thị lập tức vẫy tay cho đám hạ nhân lui xuống, sau khi trong phòng chỉ có hai người họ, nàng ấy lập tức hỏi: "Đã suy nghĩ cẩn thận rồi?"
Ôn Diệp gật đầu: "Dạ""
Lục Thị cho rằng Ôn Diệp đã nghe lọt tai lời khuyên của nàng ấy, nói: "Sau này Nhị đệ có tiếp tục nói với muội mấy lời như không muốn có con này, muội cứ tới tìm ta, ta bảo Đại ca đi dạy cho đệ ấy một bài học."
Ôn Diệp cười nói: "Tẩu tẩu, ta và lang quân vẫn là cho rằng có Tuyên Nhi là đủ rồi."
Lục Thị cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, không tin mà hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Lục Thị vô cùng nghi ngờ có phải Ôn Diệp đã bị Từ Nguyệt Gia chơi bùa ngải gì rồi hay không.