Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 306




Thư được gửi đến Ôn phủ là vào giờ Ngọ ngày hôm sau.

Gần đây Thẩm Thị bận rộn, tuy Ôn gia không bì kịp quyền thế của Quốc Công phủ, nhưng nhiều năm gắn kết, quan hệ thông gia cũng vô cùng rắc rối phức tạp, không nhẹ nhàng hơn Lục Thị là bao nhiêu.

Duy nhất có một điều tốt hơn trước kia đó là tạm thời trong phủ không bận việc cưới gả, đám trẻ còn nhỏ, ít nhiêu đã bớt được một mớ phiền toái.

Nói thật, khi Thẩm Thị nhìn thấy thư của Ôn Diệp, trong lòng bà ấy hơi mâu thuẫn một chút.

Trước kia, khi nàng còn ở trong phủ, bà ấy có thể dựa vào thân phận "mẫu thân" để quản thúc nàng.

Mà bây giờ, có một điều rành rành trước mắt chính là nàng đã tìm được chỗ dựa mới.

Nhưng không thể để Hàn ma ma cứ cầm lá thư mãi được, Thẩm Thị thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy lá thư.

Thư không dài, Thẩm Thị nhanh chóng đọc xong, khi đọc đến phần kết, ánh mắt bà ấy lóe lên sự bất ngờ.

"Ngâm suối nước nóng?" Thẩm Thị lẩm bẩm lặp lại, vô thức lật lá thư và phong thư qua lại để nhìn thật kỹ.

Sau khi xác nhận chắc chắn không có chỗ nào che giấu ẩn ý, mới nói tiếp: "Ôn Tứ đang ủ mưu gì đây?"

Hàn ma ma đứng ở bên cạnh Thẩm Thị, lúc Thẩm Thị đọc thư cũng không đề phòng bà ta, vì thế Hàn ma ma cũng loáng thoáng nhìn thấy nội dung trong thư.

Bà ta đưa ra nghi ngờ của mình: "Phu nhân, hôm qua Ngũ cô nương mới vừa xuất cung về nhà."

Hai ngày nay bận quá suýt thì Thẩm Thị đã quên mất việc này, lúc này đọc lại thư, cuối cùng bà ấy đã yên lòng hơn: "Ôn Tứ muốn ta dẫn theo Tiểu Ngũ đi cùng."

Hàn ma ma gật đầu: "Theo ngu kiến của lão nô, nếu Tứ cô nương muốn hiếu kính thì phu nhân nên đồng ý, không nói về chuyện khác, đây chính là thôn trang mà Thánh Thượng ban thưởng."

Thẩm Thị siết chặt lá thư, suy nghĩ một lát, nói: "Cu người đến viện của Đại thiếu phu nhân, nói ta có chuyện tìm nàng."

Trước khi đi ngâm suối nước nóng thì cần phải sắp xếp tốt chuyện trong nhà đã.

Cũng may bà đã có hai nhi tức, cho nên Thẩm Thị cũng không lo lắng.

Còn phía Lục Thị thì rườm rà hơn một chút, tuy chỉ đi ra ngoài ba bốn ngày nhưng có không ít chuyện cần phải sắp xếp.

Còn Ôn Diệp đang cầm "bổng lộc" vừa ra lò nóng hôi hổi đi mua một ít đồ cho Từ Nguyệt Gia.

Cách đây không lâu Ôn Diệp mới biết rằng người có cáo mệnh như nàng cũng có bổng lộc.

Tương đương với việc mỗi tháng nàng sẽ có nhiều thêm một khoản tiền dưỡng lão.

Ngày mai phải xuất phát đi suối nước nóng ở Kinh Giao, Ôn Diệp tranh thủ hôm nay đi ra ngoài.

Lúc về tới, trùng hợp gặp Từ Nguyệt Gia đang sắp xếp lại thoại bản mà nàng muốn mang đến sơn trang.

Chỉ đi mấy ngày, không cần mang nhiều, hai ba cuốn là đủ rồi. Từ Nguyệt Gia nghe thấy tiếng động phía sau, đưa lưng về phía nàng, nói: "Ta lựa cho nàng mấy quyển, lát nữa nàng chọn từ trong số đó ra."

Ôn Diệp lại nói: "Lang quân, xoay người lại đi."

Từ Nguyệt Gia không hiểu nguyên nhân những vẫn nghe theo nàng nói, quay người lại.

Ôn Diệp lấy hộp đồ ăn luôn giấu sau lưng ra trước mặt hắn: "Ta cố tình mua cho lang quân đó, món này ăn ngon lắm."

Từ Nguyệt Gia lẳng lặng nhìn nàng: "Nàng nghĩ ta là Tuyên Nhi hả?"

Ôn Diệp đảo mắt từ hộp đồ ăn lên mặt hắn: "Nhưng ta không có mua cho Tuyên Nhi đâu."

Từ Nguyệt Gia không hé răng, cũng may Ôn Diệp có thể cảm nhận được lúc này tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn.

Lúc này nàng tiếp tục nói: "Phần bổng lộc đầu tiên của ta đã dùng mua điểm tâm cho lang quân đấy."

Từ Nguyệt Gia mở hộp đồ ăn ra, nhìn bánh hoa quế trong hộp đồ ăn, lập tức khựng lại, ngẩng đầu hỏi nàng: "Bị lừa?”

Ôn Diệp không hiểu, hỏi lại: "Cái gì?"

Từ Nguyệt Gia lấy một miếng bánh trong đó ra, rồi thoải mái đưa đến trước mặt nàng, nói: "Có bánh hoa quế của nhà nào có giá hai mươi lượng bạc một phần."

Ôn Diệp: "..."

Đúng là chẳng hiểu lãng mạn gì cả.

Ôn Diệp để Vân Chi đến báo cho Lục Thị một tiếng, sau đó nàng nói: "Chúng ta chờ một chút rồi về."