Chỉ mới năm sáu ngày, sao đã mệt mỏi thành như vậy chứ?
"Muội xem sổ sách à?" Lục Thị ngẫm nghĩ, rồi đưa ra suy đoán này.
Có thể là vì ngày nào cũng soi gương cho nên Ôn Diệp không phát hiện ra thay đổi của mình, nàng đưa tay xoa mặt, nghe thấy câu dò hỏi thứ hai của Lục Thị, nàng vô thức chối ngay: "Cái đó thật sự không có."
Tuy rằng mấy ngày nay tiếng gảy bàn tính ở Tây viện chưa hề dừng lại, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lớn tới Ôn Diệp.
Thời kỳ đặc biệt tăng lương gấp ba cộng thêm tiền thưởng, đây không phải là tự nhiên mà cho.
Gần một năm trôi qua, năng lực gẩy bàn tính của hai tỷ muội Liễu Tâm Liễu Nha đã tăng cao vượt bậc, Ôn Diệp vô cùng vui mừng với chuyện này.
Lục Thị nghe vậy thì liếc mắt nhìn cái bàn tính bên cạnh mình, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng ấy mới lên tiếng lần nữa: "Sao ta lại thấy tinh thần của muội có vẻ hơi mệt mỏi?"
Sau đó còn bồi thêm một câu: "Giống như là đã lâu rồi chưa được một đêm ngon giấc."
Ôn Diệp dừng lại.
Hình như đúng là gân đây nàng thức khuya hơi nhiêu thật.
Tâm hồn sảng khoái chung quy vẫn không thể ngăn cản được sự mệt mỏi của thể xác.
Lục Thị tiếp tục nói: "Cũng không cần ở mãi trong phòng, cho dù không thể ra khỏi phủ nhưng cũng có thể đi dạo loanh quanh trong phủ."
Phong cảnh trong phủ cũng không thua kém gì bên ngoài cả.
Thật ra Lục Thị không nghĩ quá nhiều, nàng ấy chỉ cảm thấy vì Ôn Diệp ở trong phòng quá lâu nên mới thành ra như vậy.
Ôn Diệp sảng khoái đồng ý.
Đúng là nên nghỉ ngơi một chút, không thể ỷ vào việc làm thây mà tùy ý "nô dịch" đệ tử.
Từ Nguyệt Gia cũng đâu thể hưu mộc mãi được.
Ôn Diệp còn nghĩ trận bệnh này cũng tốt, đã đến lúc nàng ló mặt đi thôn trang suối nước nóng.
Đương nhiên không phải bây giờ, chờ qua tết trung thu, nhiệt độ hơi se lạnh, trước khi qua năm mới, nàng định dẫn Lục Thị đi cùng, ngâm suối nước nóng thư giãn, chăm sóc bản thân.
Nếu đã quyết định nghỉ ngơi một thời gian, đương nhiên buổi tối hôm đó Ôn Diệp sẽ từ chối đề nghị "học hỏi" của Từ Nguyệt Gia.
Nàng hơi lùi về sau nửa tấc, nói: "Lang quân, không thể tham dục quá độ."
Từ Nguyệt Gia đảo mắt nhìn từ trên khuôn mặt nàng xuống phía dưới, sau khi tạm dừng ở cần cổ nàng, nhướng mày hỏi: "Tối nay thân phận của ta là?"
Ôn Diệp: "..." Han choi nghien roi day ha?
"Hôm nay ta tới chính viện, tau tẩu hỏi ta có phải gân đây ngủ không ngon giấc không, tại sao nhìn mệt mỏi như thế."
Ôn Diệp nhìn về phía nam nhân, ánh mắt lóe lên vẻ đứng đắn: "Cho nên, hôm nay không học kiến thức mới, cũng không ôn lại bài cũ.”
Từ Nguyệt Gia lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, dường như chắc chắn nàng không nói dối thì mới bình tĩnh nằm xuống bên cạnh nàng.
"Đúng rồi." Ôn Diệp nhớ ra một chuyện: "Ta chuẩn bị mấy ngày nữa đưa tẩu tẩu đi ngâm suối nước nóng."
Còn chưa chờ Từ Nguyệt Gia tiêu hóa những lời này, Ôn Diệp lại nói: "Tẩu tẩu đã đồng ý rồi."
Sau một lúc lâu chờ đợi, Ôn Diệp ngước mắt: "Sao lang quân không có một chút phản ứng nào vậy?"
Từ Nguyệt Gia: "Ừ”"
Ôn Diệp: "..."
*
Trung thu vừa trôi qua, Ôn Diệp đã lập tức lên kế hoạch cho chuyến đi ngâm suối nước nóng, nghe nói trong thôn trang suối nước nóng mà Hoàng Đế ban thưởng có một suối nước nóng trị liệu, Ôn Diệp định đưa Lục Thị đi ngâm cái này.
Suối nước nóng trị liệu này không chỉ giúp thư giãn tinh thân mà còn có công dụng điều dưỡng sức khỏe.
Sau khi Lục Thị biết được, nói: "Một suối nước nóng rộng như vậy mà chỉ có hai chúng ta đi ngâm thì lãng phí quá, hay là gọi thêm cả mẫu thân của muội đi cùng?"
Ôn Diệp suy nghĩ một lúc: "Vậy ta đi viết một phong thư cho mẫu thân?"
Sau trung thu, tiểu muội cũng từ cung về Ôn phủ, Ôn Diệp tin tưởng nếu Thẩm Thị đi chắc chắn sẽ đưa tiểu muội theo cùng.
Lục Thị đã sớm muốn ngồi xuống cùng Thẩm Thị, nghiêm túc làm quen một phen.
Lúc trước họ qua lại đều là vì hôn sự của Từ Nguyệt Gia và Ôn Diệp, cả hai đều vô cùng đoan trang, mà Lục Thị cũng không hiểu quá nhiều vê Thẩm Thị, trong ấn tượng của nàng ấy, bà ấy như những phu nhân thế gia bình thường, không có gì khác biệt.