Có phát hiện của Ôn Diệp cung cấp, truy tìm cũng có phương hướng chính xác.
Từ Nguyệt Gia nói “Được”, lại nói: "Ta sẽ phái người chú trọng điều tra tửu lâu này."
"Còn nữa" hắn lại dặn dò: "Kế tiếp, trong thành sẽ hỗn loạn mấy ngày, nàng bây giờ ở tại phủ nha, không có việc gì thì không nên ra ngoài.
Ôn Diệp lập tức nói: "Chàng yên tâm, ta rất tiếc mạng."
"Nhưng, chỉ có một mình chàng?”
Từ Nguyệt Gia trả lời: "Đội tiếp theo rất nhanh sẽ tới."
Ôn Diệp "ồð một tiếng, tầm mắt vừa vặn đối diện với hắn, bỗng nhiên không nói gì.
Hô hấp của nàng dừng lại vài giây, nói: "Cảnh Dung đang ở phía sau dùng bữa, lang quân muốn đi thăm nó không?”
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Không cần, Trác tri phủ còn đang chờ ta."
Ôn Diệp cũng không kiên trì: "Được, vậy lang quân đi làm việc đi."
Từ Cảnh Dung đã có nàng trông nom.
Từ Nguyệt Gia đột nhiên giơ tay chạm nhẹ đỉnh tóc nàng, nói: "Chuyện sẽ qua nhanh thôi."
Ôn Diệp: "Ta tin tưởng vào năng lực của lang quân."
Từ Nguyệt Gia tốc độ quả thật rất nhanh, hắn đến sau không tới hai ngày, liền dẫn người niêm phong Vân Chi Lâu, ngay sau đó Văn Vương cùng với hộ vệ bên người của đối phương liền được cứu ra.
Ngắn ngủn không đến mười ngày, Nghịch Vương di đảng ẩn núp ở Lan thành toàn bộ đều bị mang ra ánh sáng.
Ôn Diệp thế mới biết Vân Chi Lâu là một cứ điểm bị bỏ hoang nhiều năm, Thải Vân Trai đột nhiên gặp chuyện không may, những người đó dưới tình thế cấp bách, liền lui vê Lan Thành, cũng bắt đầu vận hành Vân Chi Lâu một lần nữa.
Bọn họ dự định bắt đầu trước tiên từ Tùng Sơn học viện, thêm thuốc gây nghiện vào toàn bộ đồ ăn, dùng cái này đến khống chế học sinh học viện, sau khi lên cao trung sẽ chọn ra những người có thể sử dụng được.
Vì không để lộ dấu vết, bọn họ lần này đặc biệt sửa lại phương thuốc, giảm bớt dược hiệu.
Học sinh trong học viện tuy nhiều, nhưng các đại phu kiểm tra mạch đập của họ, phát hiện ra rằng tổn thương cơ thể vẫn nằm trong phạm vi có thể phục hồi được.
Ôn Diệp cảm thấy người thảm nhất chính là Văn Vương, tĩnh dưỡng mấy ngày, mặt vẫn sưng phù như đầu heo.
Cũng không biết mấy ngày bị bắt đi, đã gặp phải loại tra tấn nào.
Nói ra thì hắn ta cũng là xui xẻo, ở trên đường cái phô trương hành sự, bị nghịch vương di đảng nhận ra mặt, những người đó vốn định bắt hắn ta để làm át chủ bài lợi thế, ai ngờ rằng hành động vội vàng này sẽ đẩy nhanh thất bại của họ.
Chỉ là điều Ôn Diệp không rõ chính là, Nghịch vương đã đền tội, tại sao những người này vẫn còn sức lực để hoạt động sau nhiều năm như vậy?
Từ Nguyệt Gia nói với nàng: "Sau khi trốn thoát khỏi cuộc truy đuổi năm đó, thủ lĩnh của họ đã cướp đi đứa con trai mới sinh của một thương gia giàu có rồi sống dưới vỏ bọc mới nhằm trốn tránh truy binh."
Ôn Diệp mới hiểu ra: "Thì ra là thế."
Từ Nguyệt Gia nhìn vê phía nàng, lại nói: "Chuyện còn lại có Trác tri phủ, nàng có muốn cùng ta hồi kinh không?”
Ôn Diệp cảm giác sau khi đến Lan Thành thì cái khác với Thịnh Kinh cũng chỉ là đổi viện ở.
Nói thật, nàng còn chưa muốn đi lắm.
Vì thế Ôn Diệp liền tìm cái cớ: "Là như vậy, ta đã đồng ý với tẩu tẩu, muốn thay tẩu ấy điều tra rõ sự dị thường của Cảnh Dung vài ngày trước."
Từ Nguyệt Gia thu hồi ánh mắt,"Không cần làm điều thừa."
Ôn Diệp không hiểu lắm: "Có ý gì?"
"Trải qua chuyện này, học viện quyết định cho các học sinh nghỉ một tháng." Từ Nguyệt Gia lần nữa nhìn về phía nàng nói: "Cảnh Dung cùng chúng ta trở về."
Ôn Diệp bất ngờ: "Nghỉ sao?"
Từ Nguyệt Gia: "Ừ, vụ án Vân Chi Lâu tuy nói chủ trách tại nghịch vương di đảng, nhưng đồ ăn ở nhà ăn học viện khó ăn là sự thật không thể chối cãi, thánh thượng đã hạ chỉ, lệnh Hứa viện trưởng cần phải ở trong vòng một tháng chỉnh đốn và cải cách hiện trạng này."
Ôn Diệp ngẫm nghĩ: "Nghe lang quân nói vậy ta đột nhiên muốn nếm thử, rốt cuộc khó ăn đến mức nào mà bọn trẻ đều than thở như vậy chứ!"
Từ Nguyệt Gia:
Nói tóm lại thì Ôn Diệp vẫn ở lại.
Còn tất cả những kẻ còn sót lại của di đảng nghịch vương đều bị sa lưới.