Ôn Diệp không lập tức cho nàng ấy đáp án khẳng định, mà nói trước: "Ta cũng chỉ đoán, không bằng Trác phu nhân dùng bữa trưa cùng nhau nếm thử thịt kho tàu do đầu bếp ta làm?"
Vương thị hơi thu thần lại nói: "Được."
Lúc ăn trưa, Ôn Diệp bảo Hồng Hạnh làm hai đĩa thịt kho tàu, đặt trước mặt hai tiểu tử một đĩa.
Từ Cảnh Dung nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên: "Rất ngon!"
Trác An cũng gật đầu đồng ý, chỉ mở miệng nói: "Nhưng ta vẫn muốn ăn của Vân Chi Lâu."
Ôn Diệp bất động thanh sắc hỏi: "Cháu cảm thấy Vân Chi Lâu ăn ngon hơn?"
Trác An do dự phủ định: "Hình như cũng không phải."
"Chỉ là trong lòng cháu vẫn luôn nghĩ về nó thôi." Cuối cùng cậu bé bổ sung một câu.
Ánh mắt Ôn Diệp chuyển sang một bên, lại hỏi: "Cảnh Dung, còn con?"
Từ Cảnh Dung ăn xong miếng thứ hai, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói giống Trác An: "Quả thật có chút muốn."
Thật kỳ quái, rõ ràng đầu bếp của Nhị Thẩm làm thịt kho tàu ngon hơn.
Nếu Vương thị còn không nghe được vấn đề nữa thì nàng ấy đã sống uổng phí mấy chục năm này.
"Việc này phải nói cho cha An nhi." Vương thị âm thầm tức giận, đồ ăn của Vân Chi Lâu thật sự có vấn đề, nàng nhìn về phía tiểu nhi tử, ánh mắt không khỏi toát ra lo lắng.
Ôn Diệp càng nghĩ đến nhiều hơn, lúc trước vụ án Thải Vân Trai, nàng ít nhiều biết một ít nội tình, lúc trước Hứa Mục Chi phạm án chính là cho thê tử Đặng thị dùng loại dược vật dễ nghiện này làm cho nàng ta sinh non.
Mà thuốc trong tay Hứa Mục Chi chính là đến từ Thải Vân Trai.
Từ Nguyệt Gia sau này nói cho nàng biết.
Thải Vân Trai và Vân Chi Lâu, tên tương tự nhau, trong đó có thể có liên quan gì hay không?
Nếu đúng như nàng suy nghĩ, tên bắt Văn Vương đi, tựa hồ sẽ có đáp án.
Dù sao hôm qua tên lưu manh sàm sỡ cô nương bên đường có thể phát sinh ở cách đó không xa Vân Chi Lâu.
Chỉ là tại sao bọn họ muốn bắt Văn Vương?
Ôn Diệp không nghĩ ra, nàng cũng không muốn làm khó mình, đang chuẩn bị đem suy đoán của mình nói cho Vương thị, bảo nàng đi nói với Trác tri phủ, thì tên nô tỳ bên cạnh Trác Khiêm đã tới báo, nói tiền viện có quý nhân muốn gặp Ôn Diệp.
Ôn Diệp kinh ngạc: "Quý nhân? Là ai?"
Tên nô tỳ kia ngoan ngoãn trả lời: "Là Từ thị lang, Từ đại nhân."
Từ Nguyệt Gia lại tới?
Giờ khắc này, Ôn Diệp càng thêm xác định suy đoán trong lòng.
Từ Cảnh Dung cũng kinh ngạc không thôi: "Sao Nhị Thúc cũng tới?" *
Ở tiền sảnh, Trác Khiêm Chính và Từ Nguyệt Gia đang bẩm báo kết quả điều tra hai ngày nay.
Trác Khiêm rất có mắt nhìn, thấy Ôn Diệp đến, liền tạm dừng câu chuyện, tìm một lý do rời đi trước.
Ôn Diệp đến gần, hỏi: "Sao chàng lại tới đây?"
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia cẩn thận dừng lại trên người nàng, cuối cùng rơi vào mặt nàng.
Ôn Diệp thấy Từ Nguyệt Gia như thế, liền hiểu Trác tri phủ đã đem hết thảy chuyện xảy ra ở đây nói cho hắn biết.
Nàng mở miệng trước một bước: "Yên tâm, ta không sao."
Từ Nguyệt Gia im lặng một lát: "Ừ, không sao là tốt rồi."
Ôn Diệp hơi kiêu ngạo nói: "Trước khi ta đến phủ nha báo án đã bảo Đào Chi về báo cho Tưởng bà tử thu dọn hành lý, sau đó dẫn mọi người cùng vào ở phủ nha."
Dù biết nàng có nhiều ý quanh co, trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ không sao nhưng Từ Nguyệt Gia vẫn bất an, cho đến giờ phút này thấy nàng không có một chút bệnh trạng nào, mới dần buông lo lắng xuống.
"Cho nên, sự tình phức tạp?" Ôn Diệp hỏi ra suy đoán của mình.
Từ Nguyệt Gia vuốt cằm, đã đến tình trạng này, một mực giấu diếm sẽ chỉ tạo thêm càng nhiều khả năng ngoài ý muốn.
Giờ phút này nói cho nàng biết, cũng có thể để nàng có đề phòng, hắn nói: "Hắc y nhân bắt cóc Văn Vương, rất có khả năng là di đảng Nghịch Vương còn sót lại."
Ôn Diệp vừa nghe, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nàng cũng nhanh chóng đem suy đoán của mình không lâu trước đó nói cho Từ Nguyệt Gia, cuối cùng còn nói: "Tên của tửu lâu Vân Chi Lâu này, cho dù không liên quan đến Nghịch Vương di đảng, cũng nhất định có vấn đề."