Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 158




Thẩm thị nhìn tổ yến trong chén, thâm nghĩ, trong kho vẫn còn hai cuộn gam Vân Nam từ Tô Châu vận chuyển đến, vừa lúc có thể lấy một cuộn đưa cho Thường di nương may y phục.

Bằng không bà ấy thật sự nuốt không trôi ngụm tổ yến này.

Ôn Diệp không hề hay biết vì bản thân nhất thời "hiếu thuận" khác thường làm hại Thẩm thị suýt chút nữa nuốt không trôi.

Nàng vẫn đều đặn mỗi ngày nấu thức ăn bổ dưỡng cho Lục thị, thuận tiện ăn chung với nàng ấy luôn.

Sau hơn nửa tháng bồi bổ, khí sắc của Lục thị rõ ràng tốt hơn rất nhiều, vừa hồng nhuận vừa sáng rỡ, ngay cả y phục mới may năm ngoái cũng chật nửa tấc.

Trong khi đó, sau nhiều ngày ăn thức ăn bổ dưỡng, rốt cuộc Ôn Diệp cũng lấy lại vóc dáng của năm ngoái.

Cùng ăn một loại thức ăn nhưng người ăn khác nhau lại cho ra hiệu quả trái ngược như vậy.

May mà hai bên đều rất hài lòng với hiệu quả đó.

Lúc trước Lục thị không chỉ ăn uống cực kỳ thanh đạm mà con ăn rất ít, thức ăn bổ dưỡng mà Ôn Diệp đưa tới không chỉ kích phát cảm giác ngon miệng của nàng ấy mà còn khiến nàng ấy ăn được nhiều hơn, quan trọng nhất là không dầu không cay.

Ngược lại là Ôn Diệp, ngày thường cứ cách ba năm ngày sẽ ăn mấy bữa đồ chiên dầu hoặc là thịt giò kho tàu, nay đột nhiên đổi sang chế độ ăn uống thanh đạm, thời gian dài tự nhiên sẽ gầy xuống.

Nhưng mà Lục thị lại không nghĩ như vậy.

Nàng ấy thấy Ôn Diệp vì nghiên cứu thức ăn bổ dưỡng cho mình mà "càng ngày càng hao gầy" thì trong lòng rất cảm động, thân là đương gia chủ mẫu của Quốc Công phủ, vất vả là chuyện tất yếu.

Bởi vì là chuyện tất yếu nên coi đó là điều đương nhiên, đến cả Lục thị cũng luôn cho là như vậy.

Ôn Diệp không biết hôm nay Lục thị gọi mình đến là có chuyện gì, từ ngày hôm qua nàng đã ngừng đưa thức ăn bổ dưỡng rồi, nàng cũng giao phương pháp nấu thức ăn bổ dưỡng mà mình đã nghiên cứu dưới sự giúp đỡ của đại phu cho các đầu bếp của phòng bếp lớn rồi.

Sau khi Ôn Diệp ngồi xuống, Lục thị đánh mắt ra hiệu với Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết phúc thân hành lễ xong lập tức vào phòng trong bưng ra một cái tráp.

Sau đó liền nghe thấy Lục thị quay sang nói với Ôn Diệp: "Thời gian trước muội cũng quá chiều chuộng Tuyên nhi rồi, gì mà heo vàng đựng tiền, vào ngày sinh thân của thằng bé, muội còn đặt làm cho thằng bé con heo vàng đặc ruột lớn như vậy, e là hơn một vạn lượng lần trước đã tiêu hết rồi nhỉ?"

Ôn Diệp: "..."

Nàng chiều chuộng Từ Ngọc Tuyên á?

Ôn Diệp rất muốn nói với Lục thị rằng chỉ sợ toàn bộ Quốc Công phủ đều không có người nào nuông chiều Từ Ngọc Tuyên hơn nàng ấy.

Về phân tại sao phải tặng heo vàng đặc ruột vào dịp sinh thân, đương nhiên là vì vừa bớt việc vừa giản lược a, bản vẽ đều có sẵn, chỉ là rỗng ruột biến thành đặc ruột mà thôi.

Còn một vạn lượng đó là "lông dê" nhổ trên người Từ Nguyệt Gia, Từ Ngọc Tuyên là nhi tử của hắn, sau này chắc chắn sẽ kế thừa phần lớn "lông dê" trên người Từ Nguyệt Gia.

Nếu xét vê bản chất thì nàng chỉ đang dùng tiên của Từ Ngọc Tuyên để mua sắm lễ vật sinh thân cho cậu nhóc mà thôi.

Đây thật sự là một hiểu lầm tuyệt đẹp.

Ôn Diệp nhìn thoáng qua vẻ mặt hòa ái đến cực điểm của Lục thị, nếu hiểu lầm đã sinh ra, thôi thì vẫn không nên thay đổi làm gì.

Nàng ngượng ngùng cười với Lục thị.

Nụ cười trên mặt Lục thị càng rạng rỡ hơn, trong lòng thầm nhủ, dù có tinh quái đến đâu thì rốt cuộc vẫn là nữ nhân mới gả, là một tiểu nữ tử vẫn còn non trẻ.

Bản tính vẫn là lương thiện và chu đáo, thỉnh thoảng không ổn trọng cũng là vì tuổi đời còn trẻ.

Lục thị hoàn toàn đã quên, thật ra Ôn Diệp chỉ nhỏ hơn nàng ấy năm tuổi mà thôi.

Lúc nàng ấy ở độ tuổi này của Ôn Diệp, Từ Cảnh Lâm đã sinh ra rồi.

Lục thị bảo Thanh Tuyết đưa chiếc tráp cho Vân Chi đang đứng bên cạnh Ôn Diệp, rồi nói: "Đây là lợi nhuận quý tư năm ngoái của sản nghiệp dưới danh nghĩa Tây viện, muội cầm về đi."

Từ một vạn lượng đến lợi nhuận của một quý, có khoa trương quá không vậy.

Nhưng Ôn Diệp vẫn làm bộ từ chối nói: "Tẩu tẩu, bạc của ta vẫn đủ dùng."

Lục thị: “Sao lại nhiều, muội phải học cách đối mặt với những chuyện này."