Giọng điệu của nàng dịu ngoan săn sóc, khiến Lục thị dần dần cởi bỏ hoài nghỉ trong lòng, có lẽ nàng ấy thực sự thật lòng thật dạ.
Thức ăn đầy bàn tản ra mùi thơm phưng phức, khơi dậy cảm giác thèm ăn của Lục thị.
Phải biết rằng mấy ngày nay nàng ấy bận đến mức không thiết ăn uống, khó được hôm nay có chút thèm ăn.
Lục thị không nhanh không chậm nếm thử mấy món, không giống thức ăn mà ngày thường nàng ấy vẫn hay ăn, đủ để thấy được tấm lòng của Ôn Diệp.
Cảm giác muốn ăn của Lục thị tăng lên, sau khi đã no một nửa, tốc độ ăn của nàng ấy dần chậm lại, ánh mắt nhìn Ôn Diệp cũng tràn đầy vui vẻ yên tâm, nàng ấy nói: "Chung tổ yến này là đồ Ngự Tứ đúng không?”
Ôn Diệp cười cong mắt: "Đúng là không chuyện gì có thể qua mắt được tẩu tẩu."
Lục thị cười nói: "Lúc trước khi ta tiến cung, Hoàng hậu nương nương cũng từng thưởng cho ta một ít."
Ôn Diệp nói đúng sự thật: "Muôi cũng mới sáng nay sai người hầm thử một chung, nếm thấy mùi vị không tệ nên mới đưa đến chỗ tẩu tẩu một ít."
Lục thị buông thìa, nhìn về phía Ôn Diệp và nói: "Chỗ này của ta không thiếu gì cả, muội cứ giữ lại mà ăn."
Sau đó ám chỉ nói: "Mẫu thân Thẩm thị của muội phải lo liệu trên dưới Ôn gia, cũng không dễ dàng gì."
Những người có hoàn cảnh tương tự nhau luôn dễ dàng đồng cảm với nhau.
Lục thị không nói quá rõ, cũng may Ôn Diệp có thể nghe hiểu.
Nàng khẽ cong môi nói: "Deu nghe tẩu tẩu."
Sau mấy ngày liên tục tặng đồ ăn bổ dưỡng, Ôn Diệp thấy tổ yến vẫn còn nhiều, bèn gọi Vân Chi Đào Chỉ tới, đột nhiên bắt đầu tự kiểm điểm: "Các ngươi nói xem, có phải trước kia ta rất không khiến người khác bớt lo phải không? E là kiếp trước mẫu thân và di nương đã không cẩn thận phạm phải tội gì đó nên mới có một nữ nhi như ta."
Đào Chi và Vân Chi nhìn nhau, rất thông minh quyết định không hé răng.
Lời của phu nhân chỉ cần nghe là được rồi, tuyệt đối không thể hưởng ứng, bởi vì từ trước đến giờ phu nhân chỉ toàn nói cho có vậy thôi.
Nhưng phân lớn những điều mà phu nhân nói đều là gãi đúng chỗ ngứa.
Ôn Diệp cũng không trông chờ hai nàng ấy đáp lại, chỉ gọi hai người đến chia tổ yến thành ba phần, sau đó dặn Vân Chi ngày mai về Ôn phủ một chuyến, mang ba phần tổ yến này theo.
Đào Chi tính sơ, chỉ có ba phần, không khỏi hỏi: "Phu nhân, không tặng một phần cho di nương và Ngũ cô nương sao?”
Ôn Diệp nhìn tổ yến còn dư trong rương rồi nói: "Không vội, chờ Nhị tẩu sinh xong, lúc ta về phủ dự tiệc sẽ thuận tiện mang một ít cho di nương và tiểu muội."
Đồ tốt thế này không thể tặng ngay trước mặt Thẩm thị được.
Tuy rằng hiện tại Ôn phủ vẫn hòa hợp yên ấm, nhưng nàng vẫn không muốn di nương và tiểu muội quá mức gây chú ý trước mắt toàn thể Ôn gia, hai bên yên ổn vô sự sống qua ngày là được rồi.
Cách ngày, bên trong chính viện Ôn gia.
Thẩm thị gọi hai nhi tức tới rôi nói: "Đây là tổ yến Ngự Tứ mà Tứ muội muội của các con gửi về, mỗi người tự lấy một phần đi."
Dương thị và Liễu thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Dương thị nói: "Tổ yến Ngự Tứ?"
Thẩm thị nhàn nhạt ừ một tiếng, thật ra lúc này bà ấy cũng nhìn không thấu suy nghĩ của nha đầu Ôn Diệp này.
Bà ấy lật xem danh mục quà tặng, quả thật chỉ có ba phần, cho nên có thể thấy là không có phần của Thường di nương, nếu đã vậy, việc gì nó còn tốn công sai người đưa lại đây.
Chẳng lẽ sau khi ga di cái tính tình không bao giờ chịu thiệt đó của nó đã thay đổi rồi?
Mặc kệ trong lòng Thẩm thị nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn lão luyện như cũ: "Đã là tâm ý của Tứ nha đầu, vậy các con cứ nhận đi, ghi nhớ phần tình cảm này là được."
Dương thị và Liễu thị đồng thời vâng dạ.
Thẩm thị giữ hai nhi tức ở lại ăn trưa, giữa chừng tỳ nữ bưng lên một chung tổ yến, Thẩm thị để tỳ nữ múc cho mỗi nhi tức một bát.
Thẩm thị cũng tự mình uống một bát, càng uống càng thấy không yên.
Bà ấy chợt nhớ tới mấy ngày trước Thường di nương từng tới nhờ vả một chuyện, muốn mượn danh nghĩa của bà ấy để tặng cho tiểu công tử của Quốc Công phủ một bộ y phục.
Lúc đó bà ấy đã đồng ý rồi, nhưng cũng chỉ là đồng ý miệng, cũng không tỏ vẻ gì khác.