Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 856




Chẳng qua là mặc dù các nàng biết lý lẽ này, nhưng vẫn muốn ở lại nhà ngồi chơi một lát.

"Được rồi, mau đi đi, buổi trưa trở về lại xem đệ đệ muội muội, là đệ đệ muội muội của nhà mình chứ không phải của nhà người khác, còn có thể chạy đi đâu được chứ?"

Thấy Tô Mộc Lam đều nói như vậy, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê lúc này mới gật đầu, đi tới nhà bếp bưng cơm ra tự mình ăn.

Bên này, bọn nhỏ tắm rửa xong, ăn xong sữa rồi, được Phùng thị cùng Cảnh thị ôm vào trong phòng.

Tắm rửa cùng ăn sữa đều là việc tốn sức, hai đứa bé có lẽ cũng rất mệt, lúc này nhắm mắt lại ngủ.

Tô Mộc Lam nhìn về phía Cảnh thị nói cảm ơn, bảo Bạch Thạch Đường tạm thời dẫn Cảnh thị đi nghỉ tạm.

Tô Mộc Lam cũng khuyên Phùng thị về nhà đi ngủ, Phùng thị lại không chịu, chỉ nói lúc này không buồn ngủ lắm, chờ buổi chiều rồi tính.

Tô Mộc Lam biết Phùng thị không yên tâm về chỗ nàng, lại nhớ nàng là lần đầu tiên sinh ra đứa bé, rất nhiều chuyện không có kinh nghiệm, muốn giúp đỡ một vài việc.

"Ta biết muội không thích trong nhà có người giúp việc, nhưng hiện tại muội đang ở cữ, mọi việc không thể làm qua loa được, còn có hai đứa nhỏ này, chỉ có hai người Lý thị và Hứa thị ở đây, ta không yên tâm lắm"

Phùng thị đề nghị nói, "Cuối năm nay Tiểu Thúy sẽ phải xuất giá, không có nhiều thời gian đi ra ngoài, chỗ Tiểu Hồng ngày thường bế em bé có rất nhiều kinh nghiệm, ta thấy tháng này sai Tiểu Hồng tới đây giúp đỡ muội một chút để muội có thời gian thư giãn nhé."

Lúc trước Bạch Thạch Đường đã an bài ổn thỏa hết chuyện này, trong vòng trăm ngày tới, bảo hai người Lý thị cùng Hứa thị phải luôn ở trong nhà, thay phiên nhau xử lý mọi việc, giúp đỡ nàng chăm sóc em bé.

Hơn nữa hai vợ chồng bọn họ, Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê cũng không cần phải bận tâm nhiều, thậm chí còn có thể giúp đỡ làm chút việc nhà, có lẽ làm như thế cũng đủ rồi.

Chẳng qua hiện tại nàng đang trong giai đoạn ở cữ, thân thể nàng còn đang trong thời kì dưỡng bệnh, rất nhiều chuyện chắc chắn nàng không giúp được gì, còn phải làm người khác nhọc lòng về nàng, có thêm người phụ giúp việc trong nhà một chút, cũng có thể giúp thư giãn.

Vả lại Phùng thị cũng đã mở miệng, càng không thể tàu chối ý tốt của nàng ấy.

Tô Mộc Lam lập tức gật đầu, "Vậy nghe Phùng tẩu tử, cứ bảo con bé đến đây đi."

Rồi sau đó cười cười, "Những việc nhỏ nhặt này, vẫn khiến tẩu tử phải bận tâm thay muội."

"Bận tâm thay muội là chuyện đương nhiên mà?" Phùng thị cười dỗi nói, "Lúc này còn có thể khách sáo với ta nữa hay sao?"

"Vâng, vâng, vâng, không khách sáo, dù sao da mặt muội dày, tẩu cho đủ thứ tốt, muội đều thu nhận hết." Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, lại đi xem hai đứa nhỏ lúc này ngủ say sưa ngon lành, "Nhìn hai đứa nhỏ này nè, ăn ăn ngủ ngủ, thật là tự tại."

"Lúc này chúng chỉ có thể làm được mỗi hai việc này, cứ làm tốt hai việc này đi cũng coi như không tồi đâu." Phùng thị trêu ghẹo cười nói.

Câu này khiến Tô Mộc Lam cũng bật cười theo.

Chẳng phải là thế sao, có thể làm tốt hai việc này, không rẽ sai đường, đối với hai đứa bọn họ đã là cực kì khó khăn.

Từ lúc đứa trẻ được sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Tô Mộc Lam nhìn thấy hai đứa con của chính mình, lúc này cũng rất lạ lẫm, nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia, yêu thích không buông tay.

Bộ dáng mới lạ kia làm cho Phùng thị ở bên cạnh cười trộm.

Thấy tinh thần Tô Mộc Lam lúc này rất tốt, Phùng thị liền ở cùng Tô Mộc Lam nói chuyện phiếm một lát, để nàng ăn một chút cơm canh, chờ ăn xong cơm canh liền thúc giục nàng nằm xuống ngủ trong chốc lát.

Hiện tại Tô Mộc Lam còn chưa thấy buồn ngủ.

Chẳng qua là lúc này đứa bé đã ngủ, là thời điểm tốt nhất để nàng ngủ theo, chờ lát nữa nếu bọn trẻ tỉnh ngủ, nàng liền luyện tập chuyện cho trẻ bú sữa mẹ.

Đứa bé đã được sinh ra, mặc dù trong nhà có rất nhiều người có thể giúp nàng làm việc vặt, nhưng rất nhiều chuyện vẫn muốn nàng tự tay làm lấy, nhiều nơi còn mệt nhọc, có thể ngủ được thì đương nhiên phải tranh thủ ngủ một lát.

Tô Mộc Lam hiểu rõ đạo lý này, liền nghe theo lời Phùng thị nhắm mắt lại đi ngủ.

Phùng thị lại nhìn đứa bé, xác nhận lúc này tã khô, đứa bé đều phì phò ngủ, liền bảo Bạch Thạch Đường ở bên cạnh chăm sóc, còn chính mình đi về nhà nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hô Tiểu Hồng tới nơi này hỗ trợ.

Vì mới sinh con xong mất máu nhiều, người mệt mỏi dễ dàng buồn ngủ, mặc dù chính Tô Mộc Lam cảm thấy không buồn ngủ, nhưng khi nhắm.

mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

Khi mở to mắt đã là sau đó một canh giờ.

Trùng hợp là hai đứa bé cũng tỉnh, bởi vì tã bị nước tiểu làm ướt.

Cũng không biết có phải là bởi vì thai long phượng hay không mà hai đứa nhỏ này đồng thời tiểu cùng nhau, cũng đồng thời méo miệng miệng khóc.

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường cảm thấy thú vị, từng người giúp đỡ thay đổi tã, sau đó thay phiên nhau bú sữa từ nàng một chút.

Lúc này cũng không có hoàn toàn xuống sữa, nhưng cũng đã có sữa non, đứa bé cũng có thể ăn một chút, có điều là ăn không đủ no, chỉ có thể cho ăn trong chốc lát, sau đó lại ôm cho Giang thị, nhờ Giang thị hỗ trợ cho bú một chút.

Lúc này Bạch Thạch Đường cũng bận rộn hết trong nhà đến ngoài nhà, giúp đỡ đổi tã, dỗ dành đứa bé, làm mấy bữa cơm ở cữ trong ngày giúp Tô Mộc Lam.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, thân thể của Tô Mộc Lam cũng được khôi phục một ít, sữa xuống cũng khá nhiều, đủ để hai đứa nhỏ ăn.

Bạch Thạch Đường càng thương Tô Mộc Lam cho con bú sữa mệt nhọc, suốt cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh, rất nhiều chuyện ở bên người càng tự tay làm, không cần người khác ra tay làm giúp.

Chờ đến khi nửa tháng sau trôi qua, bởi vì ở cữ được hầu hạ tinh tế, mắt thường cũng nhận ra được Tô Mộc Lam đẫy đà lên, còn Bạch Thạch Đường lại vì ngày đêm chiếu cố Tô Mộc Lam nên gầy đi một chút so với trước kia.

Lúc này, đến phiên Tô Mộc Lam đau lòng, vì thế đổi phương pháp đuổi Bạch Thạch Đường đi nghỉ tạm, nhưng Bạch Thạch Đường lại nhất quyết không chịu nghe theo.

Năm lần bảy lượt như vậy, Tô Mộc Lam thấy chính mình khuyên bảo không có kết quả, dứt khoát cũng mặc kệ Bạch Thạch Đường.

Tin vui Tô Mộc Lam sinh ra cặp đôi song sinh long phượng, Bạch Thạch Đường báo tin cho từng đứa nhỏ.

Người nhận được tin tức đầu tiên chính là Bạch Trúc Diệp, lập tức từ huyện thành trở về, khi trở về mang theo rất nhiều loại chăn nhỏ, đồ lót mà chính mình cùng Tần ma ma làm, hơn nữa còn ngày ngày ở trước mặt Tô Mộc Lam, giúp đỡ cùng nhau chăm sóc đệ đệ, muội muội.

Chỗ Bạch Mễ Đậu bởi vì muốn tham gia thi cử nên nhận được tin tương đối trễ, chờ đến khi trở về, hai đứa nhỏ đã là được tròn hai mươi ngày.

Đứa bé hai mươi ngày càng trắng nõn mượt mà hơn so với lúc vừa mới sinh ra, vì vậy có vẻ càng đáng yêu hơn.

Bạch Mễ Đậu nhìn cũng thích thú không ngừng, ôm đi ôm lại.

"Nhìn đệ vui mừng chưa kìa, khóe miệng đều kéo đến lỗ tai rồi." Bạch Trúc Diệp ở bên cạnh trêu ghẹo.

"Chẳng phải là vui mừng sao, có đệ đệ muội muội, sau này đệ chính là ca ca, không phải là đứa bé nhỏ nhất trong nhà nữa rồi."

Bạch Mễ Đậu cười hì hì không ngừng, lấy cái mũi cọ cọ trên má hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ đều nhếch miệng, lộ ra nụ cười không răng.

"Đệ đệ muội muội tên gì ạ?" Bạch Mễ Đậu hỏi.

"Cha con đặt tên, đệ đệ gọi là Bạch Chí Nghị, còn về muội muội gọi là Bạch Vũ Linh." Tô Mộc Lam cười đáp.

"Người có nghị lực mới quyết định được mọi chuyện, xem ra cha hy vọng sau này đệ đệ là người có chí hướng có nghị lực." Bạch Mễ Đậu nói, "Muội muội tên lấy cũng rất hay, tương lai là người thông minh lanh lợi đó."