Được rồi, ta đi nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi tạm thời chăm sóc một lát nhé." Cảnh thị nói, "Hài tử sinh ra cái đầu cũng không nhỏ lắm, cũng béo, chờ trời sáng lại tới đây cho uống sữa cũng được, nếu hai đứa trẻ tỉnh thì tạm thời cho hai đứa bé học bú sữa trước, cũng có thể giúp Tô thị xuống sữa."
Phùng thị nghe Cảnh thị dặn dò một vài chuyện, sau đó Phùng thị đưa Cảnh thị đi nghỉ ngơi trước, lúc này mới vào trong phòng, giúp đỡ chăm sóc Tô Mộc Lam.
Thấy lúc này Tô Mộc Lam còn ngủ say, Phùng thị liền đi vào bên trong nhà bếp, giúp đỡ hầm lại canh cho nóng, lại làm đồ ăn, chờ lát nữa Tô Mộc Lam tỉnh lại thì ăn.
Lúc này Bạch Thạch Đường còn ở trong phòng chăm sóc Tô Mộc Lam cùng hai đứa nhỏ.
Thấy Tô Mộc Lam ngủ say sưa, hết thảy mạnh khỏe, trái tim căng thẳng của Bạch Thạch Đường lúc này mới xem như hoàn toàn được thả lỏng, hiện tại mới có thời gian đi xem hai đứa bé mà chính mình mới sinh ra.
Hai đứa nhỏ lúc này cũng ngủ ngon lành, bị bao bọc trông giống như hình kén tằm vậy, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ tròn tròn, người bé tí xíu, nhìn mềm mại non nớt, làn da dường như vô cùng mịn màng……
Đây là lầm đầu tiên Bạch Thạch Đường nhìn thấy trẻ con bé như vậy.
Đặc biệt hai đứa trẻ này lại là con của hắn và Tô Mộc Lam.
Trong lòng Bạch Thạch Đường khơi dậy cảm xúc khác thường không nói thành lời, duỗi tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ của đứa bé một chút, sợ làn da dưới bụng ngón tay của chính mình toàn là vết chai sần mỏng làm đau đứa trẻ, liền chỉ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng mà cọ.
Đứa bé hiển nhiên cảm giác được không thoải mái, trề môi méo miệng, bộ dáng trông như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.
Hành động này dọa Bạch Thạch Đường sợ tới mức cuống quýt dời tay đi, chỉ học theo bộ dáng lúc ban đầu của Phùng thị cùng Cảnh thị, duỗi tay vỗ vỗ nhẹ hai cái vào sau lưng đứa bé.
Lúc này đứa trẻ mới méo mó chóp chép miệng, tiếp tục đi ngủ.
Bạch Thạch Đường nhẹ nhàng thở phào, dịch góc chăn giúp Tô Mộc Lam, ngồi xuống cái ghế ở mép giường.
Khi Tô Mộc Lam tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng.
"Nàng tỉnh rồi." Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam muốn ngồi dậy, vội vàng cầm gối mềm lót ở phía sau nàng rồi hỏi "Hiện tại cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Vẫn ổn." Tô Mộc Lam ngủ được một giấc, lúc này cảm thấy trên người bớt đi rất nhiều mệt mỏi, nếu nói cảm thấy không thoải mái, có lẽ là bụng cảm thấy không thích ứng kịp.
Cái bụng vốn cao ngất, hiện tại sụp xuống, xẹp lép.
Sau khi sinh sản cần một khoảng thời gian để khôi phục, điều này cũng là chuyện bình thường.
"Bọn nhỏ đâu?" Tô Mộc Lam nhìn trên cái giường nhỏ trống không, không có bóng dáng của đứa bé nào liền hỏi.
"Nấu nước nóng, Phùng tẩu tử cùng Cảnh tẩu tử ôm đứa bé đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong thì bảo là để Giang thị cho hai đứa trẻ bú sữa rồi sẽ ôm tới đây."
Giang thị là người ở trong thôn, là vợ của Bạch Giang Hà, con của nàng đã được năm tháng tuổi, là thời điểm bắt đầu ăn dặm thêm chút cơm canh.
Nếu là luận về bối phận mà nói, Giang thị còn phải gọi Bạch Thạch Đường một tiếng thúc thúc, gọi Tô Mộc Lam một tiếng thím.
Giang thị đủ sữa, Bạch Giang Hà lại làm việc ở bên trong Linh Lung Các, mỗi tháng tiền công lấy được không ít, con trai cả của Giang thị tuổi tác không quá lớn, nhưng thật sự không đọc sách nổi, liền đi tới lều nấm làm việc, cũng có thể mang về nhiều tiền cho nhà mình.
Cả nhà vốn thiếu ruộng nên đến thời kì giáp hạt chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu, hiện tại cuộc sống hàng ngày khá dư dả, trong lòng rất cảm kích đối với Bạch Thạch Đường cùng Tô thị.
Biết được Tô thị lâm bồn, Giang thị liền tìm tới cửa, nói chờ đứa bé sinh ra, khi hai ngày đầu Tô Mộc Lam không có sữa thì giúp đỡ cho đứa trẻ ăn.
Tô Mộc Lam thấy bọn nhỏ đều an trí thỏa đáng, trong lòng cũng yên tâm, "Vất vả Phùng tẩu tử cùng Cảnh tẩu tử bận rộn rồi." "Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu.
Nếu nói về vất vả thì vẫn là Tô Mộc Lam vất vả nhất mới đúng, vì sinh ra hai đứa bé này, thật sự chịu đau đớn vài canh giờ.
Có điều những lời này có vẻ hơi làm ra vẻ, Bạch Thạch Đường chưa nói khỏi miệng, chỉ nói, "Chắc chắn là nàng đói bụng rồi, trên bếp hầm canh cá, thanh đạm, còn hầm trứng gà, mướp hương, ta dùng canh cá nấu một ít mì sợi cho nàng ăn nhé."
Hiện tại Tô Mộc Lam cũng cảm thấy trong bụng trống trơn, chỉ gật gật đầu, "Cũng được."
Bạch Thạch Đường vội vàng tiến vào nhà bếp làm việc.
Mà Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê ở bên ngoài đợi một hồi lâu biết được hiện tại Tô Mộc Lam đã tỉnh ngủ, vội vàng đi vào trong xem.
"Nương chịu đau rồi." Bạch Lập Hạ thấy Tô Mộc Lam ngủ một giấc say nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi, rất đau lòng.
Còn Cố Vân Khê lại bưng nước đường đỏ tới đây, đặt tới chỗ trong tầm tay của Tô Mộc, thuận tiện cho nàng uống.
Quy tắc ở nơi này là làm người ở cữ uống nước đường đỏ, không thể uống nước trong, tuy không có căn cứ khoa học gì, nhưng rất nhiều tình huống không ảnh hưởng tới chính mình thì Tô Mộc Lam cảm thấy không cần phải khăng khăng tranh luận.
Hiện tại nàng không khát nước lắm, chỉ nhấp xíu nước đường, liền đặt cái ly xuống một bên.
"Nhìn bọng mắt của hai đứa thoạt nhìn hình như thâm đi một ít rồi, có phải tối hôm qua thức cả đêm không ngủ hay không?" Tô Mộc Lam cười hỏi, "Đã gặp đệ đệ muội muội của các con chưa?"
"Cũng không phải là cả đêm không ngủ." Bạch Lập Hạ gãi gãi lỗ tai, "Vốn là tính toán cả đêm không ngủ, trông chừng nương, nhưng cha nói nương ngủ, không cho chúng con đi quấy rầy, đuổi chúng con đi, chúng con liền đi ngủ một lát."
"Chẳng qua là vẫn nhớ đến nương ở bên này, cho nên vừa mới sáng sớm là bọn con tỉnh dậy sớm hơn, vừa rồi bọn con cũng đã đi nhìn đệ đệ và muội muội, dung mạo cũng thật đẹp."
"Đúng vậy, rất là đẹp mắt." Cố Vân Khê cũng rất làhưng phấn.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy đứa bé nhỏ như vậy, hơn nữa vẫn là đứa bé long phượng song sinh.
Hai đứa bé kia mềm mại non nớt, tuy nhìn mặt mày dường như vẫn còn chưa kịp nẩy nở, nhưng bộ dáng kia lại nhìn ra được, cực kì giống Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam, này sau này càng lớn sẽ càng đẹp.
Hơn nữa sờ sờ vào tay hai đứa nhỏ, quả thực là đáng yêu cực kì, chỉ cảm thấy trong lòng cũng bị tan chảy.
Cố Vân Khê càng nhìn hai đứa bé này thì càng thích, trong lòng càng tính toán sau khi về nhà phải nhanh chóng thúc giục cha mẹ nhà mình mới được.
Sớm sinh cho nàng một đứa đệ đệ hay muội muội gì đó, đến lúc đó nàng cũng có thể đúng lý hợp tình mà nói với người khác, đây là đệ đệ và muội muội của chính mình, không cần phải đi hâm mộ người khác nữa.
Thấy hai đứa nhỏ cũng rất thích thú đối với hai đứa bé mới sinh mới sinh ra, Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười.
Bạch Thạch Đường nấu mì canh cá và trứng gà mướp hương mang vào phòng, thấy hai đứa trẻ Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê ở trong phòng liền cười nói, "Trong nhà bếp làm bánh rán hành, canh trứng gà, còn có món rau dưa trộn mà các con thích ăn nữa đó, các con con cũng sớm đi ăn cơm sáng đi, nhanh rồi tới học đường."
"Ta nghe thấy lúc này trong học đường đã có người đang đọc sách, hai đứa các con tối hôm qua trở về nhớ tới bên này, sợ là cũng không làm bài tập, mặc dù chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, nhưng tại trước mặt tiên sinh vẫn phải tỏ thái độ ra một chút, nếu không, e là lại bị phạt đứng đó."
Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê nghe vậy, không hẹn mà cùng nhau thè lưỡi.
Lời nói này đúng là sự thật.
Bạch Học Văn so đo nhất là chuyện này, có thể bận việc, nhưng sau chuyện này mà không lấy thái độ ra bù vào thì không được.