Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 777




Vạn Tân Nguyệt vừa cười hì hì, vừa dỡ đồ vật từ trên lưng ngựa xuống.

Một cái bao to, hai bên đều nặng trĩu.

"Đây là mấy loại hoa, cháu cũng không biết bọn muội muội thích hoa gì, đều chọn loại đẹp nhất, mỗi loại mua mấy cái."

"Đây là giấy và bút mực, biết bọn muội muội đều đang đi học tại lớp học trong tộc, cho nên mua nhiều một chút."

"Mấy quyển sách này, để bọn muội muội ngày thường giải sầu."

"Còn có mấy thứ này, trên đường có người bày quán bán châu chấu làm bằng nan tre, chuồn chuồn, nhìn rất lạ lẫm, cho nên cháu mua một ít…"

Nhiều vô số, bày đầy một bàn.

Thậm chí còn nhớ mua cho Bạch Thủy Liễu một con dao phay vừa tay cô bé, mua cho Bạch Mễ Đậu một cái chặn giấy bằng gỗ đàn hương.

Sau đó còn vỗ ngực nói, những thứ đồ chơi này chỉ có một ít, để bọn trẻ cầm chơi trước, chờ sau này rảnh rỗi, lại đi mua một ít cho bọn trẻ.

Thay đổi bộ dạng chơi đùa vui cười của ngày thường, không có vẻ gì là trẻ con nữa, ngược lại có vài phần phong thái của đại tỷ tỷ.

Vẻ mặt của Bạch Thạch Đường lúc này mới hòa hoãn đi một chút, đi vào nhà bếp giúp đỡ Tô Mộc Lam bưng cơm nước ra bên ngoài.

Còn Cố Vân Khê, Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp đều mang đồ vật của từng người về phòng cất đi.

Ba người thấy phía sau lưng Vạn Tân Nguyệt vẫn luôn cõng một cái tay nải nhỏ, lập tức hơi tò mò một chút hỏi "Tân Nguyệt tỷ tỷ, đây là cái gì?"

"Cái này chính là bảo bối của ta, thật vất vả mới tìm thấy, cũng không thể cho các muội được." Vạn Tân Nguyệt tháo tay nải nhỏ ra, ôm ở trong ngực.

Bộ dáng nghiễm nhiên là sợ khác để mắt đến thì đồ vật có thể hỏng mất vậy.

Ba đứa trẻ thấy thế hai mặt nhìn nhau.

Tay nải nhỏ kia được bọc rất kỹ, có thể nhìn ra được đồ vật được bọc bên trong nhất định là mấy quyển sách.

Mấy ngày nay, Vạn Tân Nguyệt cũng đi theo ba người các nàng tới lớp học trong tộc để học.

Nhưng đi mấy ngày thì bị phạt đứng chừng ấy ngày, nguyên do là khi đi học phạm lỗi buồn ngủ, có một lần thậm chí còn ngáy khò khò, tiếng ngáy còn to hơn cả tiếng tiên sinh giảng bài.

Vạn Tân Nguyệt như vậy, thế mà lại muốn coi mấy quyển sách này thành bảo bối …

Thật đúng là chuyện lạ!

Có điều thế giới này lớn như vậy, mấy chuyện kì lạ như vậy cũng không phải là hiếm, cho nên ba đứa trẻ cũng không nghĩ quá nhiều, sau khi thu gom đồ vật xong xuôi thì ra ăn cơm.

Trời càng ngày càng lạnh hơn, lúc sáng sớm, trên mặt đất sương trắng từ từ dày lên từng ngày, lá cây trên cành dường như cũng rụng sạch.

Hai ngày nay, Tô Mộc Lam cùng Phùng thị cùng nhau đi tới thôn Hà Gia một chuyến, đi thăm Hà Mộc Lâm.

Ngày ấy Bạch Kim Bắc chở Quế thị và Hà Mộc Lâm tới Hồi Xuân Đường, nhờ Tần đại phu vội vàng khám chữa.

Tần đại phu y thuật cao minh, kéo Hà Mộc Lâm từ quỷ môn quan trở về.

Còn nói may mà tới kịp thời, nếu như không thì e là thần tiên cũng khó trị liệu.

Quế thị cảm kích Bạch Kim và Phùng thị ngày đó ra tay giúp đỡ, đưa Hà Mộc Lâm về nhà sắp xếp ổn thỏa trong cùng ngày, liền tới nhà Bạch Kim Bắc và Phùng thị cảm tạ.

Bên cạnh đó còn mang theo rất nhiều đồ vật tới.

Trong nhà Quế thị vì Hà Mộc Lâm nhiều năm khám bệnh uống thuốc, cho nên không giàu có gì, bạch kim bắc cùng Phùng thị đều cảm thấy đã muốn giúp người khác thì không lẽ nào lại đòi báo đáp, cho nên không nhận đồ vật mà Quế thị đưa tới.

Nhưng Quế thị mặc kệ nói thế nào cũng không chịu lấy về hoàn toàn, bạch kim bắc cùng Phùng thị nghĩ tới nghĩ lui, chỉ giữ lại hai đồ vật nhỏ trang trí bằng gỗ đã được điêu khắc mà Quế thị làm.

Hà Mộc Lâm đã được cứu về, lúc này xem như ở nhà dưỡng bệnh, hai nhà có qua lại, Phùng thị và Tô Mộc Lam liền đi thăm bệnh.

Quế thị đang ở trong viện giặt đồ, thấy Tô Mộc Lam và Phùng thị tới, vội vàng chiêu đãi.