Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 776




"Cảm ơn Lục ca ca." Vạn Tân Nguyệt nhận lấy cuốn sách, vui mừng nói "Ta đã nhận lời tứ thúc thúc cùng tứ thẩm thẩm phải về sớm một chút, cho nên không quấy rầy nhà của Lục ca ca nữa."

"Ta về nhà trước, Lục ca ca không tiện nên không cần đi tiễn, ta nhớ rõ cửa ra đường ở vị trí nào"

Dứt lời, cô nàng giống như con én nhỏ chạy ra phía ngoài.

Gã sai vặt đứng ở bên cạnh vội vàng theo đi lên.

Kết quả còn không có đuổi kịp, Vạn Tân Nguyệt lại xoay người trở lại, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía Lục Cảnh Nghiễn, "Chờ ta xem xong mấy cuốn sách này, ta lại thấy tới mượn Lục ca ca sách có được không?"

Sau khi Lục Cảnh Nghiễn chần chờ một lát thì cũng gật gật đầu, "Được."

"Thật tốt quá, cảm ơn Lục ca ca." Vạn Tân Nguyệt hưng phấn mà gật đầu, tiếp đó nhảy nhót mà ra bên ngoài.

Lục Cảnh Nghiễn nhìn theo người ra khỏi cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, duỗi tay xoa xoa lông mày.

Ở thương hội đàm luận chuyện với những người đó mất một lúc lâu, bây giờ thật sự rất mệt mỏi.

Gã sai vặt thu dọn chén trà và bánh ngọt trên bàn, thấy bộ dáng Lục Cảnh Nghiễn mỏi mệt không thôi liền nhăn mày lại nói, "Vạn tiểu thư này hành vi thật đúng là hơi quái đản, hoàn toàn không có bất cứ chút phép tắc nào."

Mở miệng ra là nói anh tuấn, đẹp, thích, không hề có bất cứ ý thức gì về việc giữ khoảng cách giữa nam và nữ, nói dễ nghe một chút là nói chuyện ngay thẳng, không lựa lời, nếu nói khó nghe thì chính là không biết xấu hổ.

Hơn nữa còn mở miệng nói không ngừng, ríu ra ríu rít, thật sự ầm ĩ.

Rõ ràng nhìn thiếu gia nhà mình đã uyển chuyển có ý giữ khoảng cách, thế mà không biết ý, liên tiếp lấn tới trước mặt thiếu gia, quả thực là…

Gã sai vặt đã không nghĩ ra được dùng từ ngữ gì để đánh giá Vạn Tân Nguyệt.

Chỉ biết cực kì không vui, thậm chí hơi chán ghét nàng.

"Chẳng qua Vạn tiểu thư là người tính tình ngay thẳng mà thôi, tuy tuổi tác không nhỏ, nhưng tính cách lại như đứa trẻ, cũng không ác ý gì."

Lục Cảnh Nghiễn liếc liếc mắt gã sai vặt một cái, hạ giọng nói, "Vạn tiểu thư là cháu gái của Bạch chưởng quầy cùng Tô chưởng quầy, càng là khách khứa trong nhà, ngươi xoi mói khách khứa như vậy thì làm gì có phép tắc?"

Gã sai vặt thấy Lục Cảnh Nghiễn luôn luôn nhẹ nhàng đột ngột tức giận, cũng biết rõ chính mình là hạ nhân, vừa rồi nói thật sự đúng là hơi mất phép tắc, vội vàng quỳ xuống đất nhận lỗi, "Là nô tài lắm miệng, xin thiếu gia trách phạt."

"Không có lần sau." Lục Cảnh Nghiễn nói, "Nếu tái phạm thì sẽ đuổi ra khỏi cửa nhà."

Lục Cảnh Nghiễm đối xử với người hầu kẻ hạ luôn luôn rộng rãi, nhưng cũng không chứng tỏ hắn có thể dung túng người hầu, đặc biệt là loại chuyện như thế này.

Lục Cảnh Nghiễn từ trước đến nay nói một là một, không có hai, gã sai vặt thấy thế nơm nớp lo sợ mà đáp lại, sau đó vội vàng thu dọn cái bàn.

Còn một gã sai vặt khác đứng ở bên cạnh thì đưa Lục Cảnh Nghiễn về trong viện, sửa soạn cho hắn nghỉ tạm một lát.

Vạn Tân Nguyệt mượn được mấy quyển sách, cao hứng phấn khích, sau khi ra khỏi cửa nhà họ Lục lại sợ chính mình giục ngựa chạy như điên khiến sách rơi mất liền đi tới cửa hàng Linh Lung Các, tìm một miếng vải, tỉ mỉ cẩn thận bọc sách lại gọn gàng, bó thành một tay nải nhỏ khoác ở trên lưng.

Lại nhớ lúc ra cửa nói với Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam là tới huyện thành mua lễ vật cho bọn muội muội, liền xoay chuyển qua lại trên phố, mua rất nhiều đồ vật về.

Khi Vạn Tân Nguyệt về đến nhà thì mặt trời đã lặn được một nửa.

"Đã trở lại rồi à?" sau khi Tô Mộc Lam biết Vạn Tân Nguyệt là người thực sự rắn rỏi, cho nên khi Vạn Tân Nguyệt ra cửa cũng yên tâm, lúc này không nói lo lắng gì, chỉ cười nói, "Nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi, xong hết rồi."

Còn về phần Bạch Thạch Đường lại nhíu mày, "Sao lại trở về muộn như vậy?"

"Nhớ mua thêm vài thứ, huyện thành lại không nhỏ, cháu lộn đi lộn lại cho nên bị chậm một chút …"