"Cũng được." Vạn Tân Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó hỏi tiểu nhị vị trí nhà của Lục gia rồi cưỡi ngựa chạy như bay mà đi.
Đi thẳng một đường tới nhà của Lục gia, Vạn Tân Nguyệt xuống gõ cửa.
Người gác cổng mở cửa ra thấy chưa từng gặp quba người này, nên liền khách khí hỏi: "Không biết khách quan là người phương nào?"
"Bạch Thạch Đường là Tứ thúc thúc của ta, ta họ Vạn." Vạn Tân Nguyệt đứng thẳng ngực: "Xin hỏi Lục ca ca bây giờ có ở nhà hay không?"
Lục gia và Bạch gia có hợp tác làm ăn, nên người gác cổng tất nhiên cũng biết tên của Bạch Thạch Đường, bây giờ thấy tiểu cô nương trước mặt là cháu gái của Bạch Thạch Đường nên cũng tươi cười: "Hóa ra là Vạn tiểu thư, thiếu gia vừa mới từ thương hội trở về, bây giờ đang nghỉ ngơi ở trong viện."
"Kính xin Vạn tiểu thư dời bước đến phòng khách để nghỉ ngơi một chút, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo thiếu gia."
"Làm phiền." Vạn Tân Nguyệt mím môi cười và đi theo người gác cổng vào trong phòng khách.
Bên cạnh đã có gã sai vặt đi báo tin có Lục Cảnh Nghiễn.
"Người tới nói là cháu gái của Bạch chưởng quầy sao?" Lục Cảnh Nghiễn hỏi.
"Đúng vậy." Gã sai vặt trả lời: "Người đến nói là họ Vạn, tiểu nhân cũng rất tò mò, nếu là cháu gái thì phải là họ Bạch mới đúng chứ."
Hơn nữa chưa bao giờ nghe nói Bạch Thạch Đường có bất kì huynh đệ nào, cho dù là đường huynh đệ hay huynh đệ bà con,...….
cũng chưa bao giờ nghe nói đến.
"Lúc trước Bạch chưởng quầy có vài năm sinh sống ở bên ngoài, có lẽ là thiên kim nhà huynh đệ kết nghĩa của hắn." Lục Cảnh Nghiễn hơi suy nghĩ một chút, suy đoán mối quan hệ trong đó.
Sau khi Bạch Thạch Đường trở về quê nhà, cũng kinh doanh làm ăn rất thuận lợi, mặc dù hắn cũng chưa bao giờ đề cập quá nhiều đến việc hai ba năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng Lục Cảnh Nghiễn cũng có thể đoán được là Bạch Thạch Đường trong mấy năm đó chắc hẳn cũng có chút thành công.
Nếu là mối quan hệ như vậy thì Vạn tiểu thư này có lẽ cũng có lai lịch không nhỏ.
Nhưng cho dù thân phận của Vạn tiểu thư này như thế nào thì đã báo tên của Bạch Thạch Đường nên Lục Cảnh Nghiễn cũng không có đạo lý sẽ chậm trễ, liền phân phó gã sai vặt đẩy xe lăn, dẫn hắn đến phòng khách để tiếp đón.
Vạn Tân Nguyệt lúc này đang ở trong phòng khách.
Gã sai vặt bưng trà lên thì nàng chỉ uống một ngụm, sau đó liền kiễng chân, hai mắt mong ngóng, chờ Lục Cảnh Nghiễn tới.
Từ xa nhìn thấy có người đi về phía này thì Vạn Tân Nguyệt liền bước nhanh ba bước đi lên phía trước.
Lục Cảnh Nghiễn cũng không nghĩ tới là có người từ trong phòng khách phi ra nên suýt nữa giật nảy mình, nhưng sau đó vẫn ổn định lại cảm xúc và chắp tay với Vạn Tân Nguyệt: "Xin chào Vạn tiểu thư."
"Xin chào Lục ca ca." Vạn Tân Nguyệt cũng vén áo hành lễ với Lục Cảnh Nghiễn, sau đó đi vòng quanh Lục Cảnh Nghiễn hai vòng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một lần.
Tiếp theo, nhịn không được phải gật đầu: "Lục ca ca thật sự là vô cùng anh tuấn."
Cực kì anh tuấn!
Mắt ưng mày kiếm, sống mũi cao ngất, khuôn mặt thon dài, nhưng không hề bén nhọn, ngược lại thì khuôn mặt có vẻ càng thêm sắc nét hơn, khí chất toàn thân cũng có thể nói là phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ phi phàm.
Vạn Tân Nguyệt muốn dùng thêm vài từ để miêu tả những nghĩ đi nghĩ lại thì trong đầu chỉ có một từ "Anh tuấn" mà thôi.
Không cần phải nói thêm quá nhiều từ nữa, chính là vô cùng anh tuấn.
Lục Cảnh Nghiễn không nghĩ tới đối phương là một cô nương trẻ tuổi mà nói chuyện lại vô cùng phóng khoáng, khen người khác lại thẳng thắn như vậy nên cũng hơi sửng sốt.
Nhưng một lúc sau vẫn mỉm cười: "Vạn tiểu thư cũng rất xinh đẹp."
"Thật sao?" Đôi mắt của Vạn Tân Nguyệt lóe ra ánh sáng rực rỡ: "Lục ca ca cũng cảm thấy ta rất xinh đẹp sao?"
"Đúng vậy, Vạn tiểu thư có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng." Lục Cảnh Nghiễn cười nói: "Chỉ là bên ngoài gió lớn, Vạn tiểu thư có muốn dời bước vào phòng khách để uống chén trà nóng không?"
"Được." Vạn Tân Nguyệt được Lục Cảnh Nghiễn khen ngợi nên cũng phấn khởi nhảy nhót vào trong phòng khách, ngồi ở vị trí lúc trước.