Tất cả mọi người ăn đến khi no căng mới dừng đũa.
Bữa lẩu này ăn xong càng khiến cho Lục Văn Tình càng thêm quyết tâm kinh doanh nồi lẩu, buổi chiều liền lôi kéo Tô Mộc Lam thương lượng thêm chi tiết về việc mở cửa hàng lẩu, đợi cho đến khi mặt trời đã ngả về tây thì mới trở về.
Bận rộn một ngày nên gia đình Tô Mộc Lam cũng dọn dẹp một lúc.
Giữa trưa đã ăn lẩu trong thời gian dài, ăn cũng rất nhiều nên đến buổi tối thì mọi người cũng không cảm thấy đói lắm, chỉ nấu một nồi cháo loãng, ăn kèm với dưa muối,...…, ăn đơn giản một chút.
Hôm sau vừa ăn sáng xong thì Vạn Tân Nguyệt đã đến tìm Tô Mộc Lam để nói chuyện.
"Tứ thẩm thẩm, thím thấy cháu đến trong nhà lâu như vậy rồi mà chưa chuẩn bị được lễ vật gặp mặt cho mấy muội muội, nên cháu muốn đi một chuyến lên huyện thành để mua một vài thứ về." Đi lên huyện thành sao.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút: "Sáng mai tộc học sẽ được nghỉ ngơi, nếu cháu muốn đi huyện thành thì sáng mai chúng ta có thể cùng đi."
Vừa lúc nàng cũng muốn đến cửa hàng gia vị trên huyện thành để xem xét mấy loại gia vị lẩu, để cải tiến một chút nước lẩu cay tê.
"Cùng đi cũng được, nhưng mà muốn mua quà tặng cho người khác mà lại mua ở trước mặt thì sẽ không có gì bất ngờ nữa rồi, nên cháu phải lén lút đi mua mới được."
Vạn Tân Nguyệt cười nói: "Cháu cưỡi ngựa đi nên tốc độ cũng sẽ nhanh, đi qua đi lại cũng chỉ mất nửa ngày mà thôi, cũng không chậm trễ việc gì cả."
"Việc này…."
Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút: "Vậy cháu đi nói một tiếng với Tứ thúc thúc, nếu chàng đồng ý thì cháu có thể đi."
"Vâng." Vạn Tân Nguyệt hớn hở đồng ý, xoay người đi tìm Bạch Thạch Đường đang xử lý mảnh rau thơm ở trong ruộng trồng rau.
Vừa đi hai bước thì liền quay trở về, ôm cánh tay của Tô Mộc Lam rồi ngọt ngào nói giòn tan: "Cảm ơn Tứ thẩm thẩm."
"Cũng đừng có cảm ơn ta nhanh như vậy, Tứ thúc thúc của cháu chưa chắc đã đồng ý đâu." Tô Mộc Lam cười nhắc nhở.
"Biết biết, cháu bây giờ sẽ đi hỏi Tứ thúc thúc." Vạn Tân Nguyệt sôi nổi đi về phía ruộng trồng rau.
Nhìn thấy Bạch Thạch Đường đang tưới nước cho rau thơm, nên Vạn Tân Nguyệt liền ngồi xổm bên cạnh, cầm gáo nước giúp đỡ cùng nhau tưới nước.
"Nói đi, cháu muốn làm cái gì?" Bạch Thạch Đường cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Cháu muốn đi lên huyện thành để mua vài thứ cho mấy muội muội, cảm ơn các muội muội đã chiếu cố cháu mấy ngày nay, Tứ thẩm thẩm đã đồng ý rồi, bảo cháu đến đây nói một tiếng với thúc." Vạn Tân Nguyệt cười tươi nói.
"Là Tứ thẩm thẩm của cháu không có ý kiến chính xác nên bảo cháu đến hỏi ý của ta mới đúng đi, sao lời nói đến miệng của cháu thì ngược lại thành Tứ thẩm thẩm đã đồng ý chuyện này rồi, chỉ chờ ta gật đầu thôi?" Bạch Thạch Đường hỏi lại một câu.
Tâm tư đã bị chọc thủng nên Vạn Tân Nguyệt liền cười: "Dù sao cũng đều giống nhau mà, Tứ thẩm thẩm đối xử tốt với cháu như vậy, thì chỉ cần Tứ thúc thúc đồng ý là Tứ thẩm thẩm cũng nhất định sẽ đồng ý thôi."
"Đã nghẹn ở nhà nhiều ngày như vậy rồi, cháu cũng muốn ra ngoài đi dạo vài vòng, chủ yếu nhất là muốn mua một ít lễ vật về nhà, bằng không nếu sau này cha cháu đến đây, biết cháu đến ở nhà Tứ thúc thúc mà lại không biết lễ tiết như vậy thì sẽ mắng cháu mất."
"Tứ thúc thúc yên tâm đi, cháu ăn xong cơm trưa thì sẽ trở về." Vạn Tân Nguyệt lại bổ sung một câu.
Bạch Thạch Đường nhìn khuôn mặt tươi cười của Vạn Tân Nguyệt, sau khi suy nghĩ một lúc liền nói: "Nếu không đồng ý thì chỉ sợ cháu tí nữa cũng sẽ nhân dịp mọi người không để ý mà trèo tường ra ngoài thôi, cũng vậy, đi sớm về sớm."
Thấy Bạch Thạch Đường đã đồng ý dứt khoát như vậy nên Vạn Tân Nguyệt liền vui mừng nhảy nhót, ném gáo nước trong tay vào trong thùng gỗ rồi vội vàng đi vào trong phòng lấy áo choàng.
"Không được gây chuyện." Bạch Thạch Đường dặn dò một câu.