Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 770




"Nói chuyện gì vậy, sao vui vẻ thế?"

Bạch Thạch Đường thấy bốn người ở một góc lẩm bẩm, hơn nữa ai nấy đều vô cùng phấn chấn, nụ cười trên mặt của Vạn Tân Nguyệt sắp tràn cả ra rồi, liền hỏi một câu.

"Không có gì, chỉ đang nói quả hồng này ăn quá ngon, hôm nay chỉ có thể ăn một cái, thật sự rất đáng tiếc." Vạn Tân Nguyệt vừa nói vừa nháy mắt với ba đứa nhỏ.

Chuyện bí mật giữa các tiểu cô nương với nhau thì đương nhiên là không thể nói với người lớn rồi.

Vì vậy, ba người Cố Vân Khê khi Bạch Thạch Đường quét ánh mắt dò hỏi về phía này thì lập tức gật đầu không ngừng.

"Đúng vậy, quả hồng ăn thật là ngon."

"Đúng thế, ngọt ngào đến mức răng sắp rụng rồi."

"Nếu mỗi ngày đều có thể ăn thì tốt rồi…."

"Quả hồng vẫn còn nhiều, mỗi ngày ăn thì cũng có thể, nhưng mà con muốn ăn bánh quả hồng, cũng không biết nương có làm cho ăn hay không nữa."

"Món này thì ta biết làm, chỉ là ăn có ngon hay không thì không chắc." Bạch Lập Hạ gãi tai: "Nếu không, ta đi làm thử cho mọi người cùng nếm một chút?"

Cố Vân Khê và Bạch Trúc Diệp sau khi nghe những lời này thì lắc đầu như trống bỏi.

Lần xuống bếp gần nhất của Bạch Lập Hạ là vào thời điểm mùa hè, đột nhiên nói muốn làm mì trộn lạnh.

Mì thì dùng chính là mì sợi khô mà Tô Mộc Lam đã phơi rồi, dưa chuột là của nhà mình tự trồng, xắt thành từng sợi mỏng, hai nguyên liệu này thì không có vấn đề gì cả.

Mà vấn đề chính là ở nước tương của mì trộn lạnh mà Bạch Lập Hạ pha chế.

Nhìn thì có vẻ không khác gì nước tương do Tô Mộc Lam làm, cái gì nên có thì đều có cả, nhưng nước tương do Bạch Lập Hạ trộn ra thì hương vị sau khi ăn thật sự phải nói là….

Quá mức phức tạp, không thể nói rõ được.

Nếu nói thêm về chuyện này thì lúc trước Bạch Lập Hạ còn làm khoai tây sợi giấm chua một lần.

Đúng là giấm chua, chua đến mức muốn rụng răng, thái khoai tây cũng một lời khó có thể diễn tả, có cái to rộng như chiếc đũa, có một số thì mỏng như tăm tre, đến khi xào cùng với nhau thì sợi khoai tây to chưa chín mấy, còn sợi khoai tây nhỏ thì đã chín nát nhừ rồi.

Qua hai sự kiện này thì tất cả mọi người trong nhà đều nhất trí không để cho Bạch Lập Hạ xuống bếp nấu ăn thêm một lần nào nữa.

Mặc dù có thể vào bếp nhưng cũng chỉ có thể làm mấy việc như nhặt rau và rửa đồ ăn, nếu không thì sẽ rất lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Còn khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi.

Bạch Lập Hạ nhìn phản ứng của Cố Vân Khê và Bạch Trúc Diệp liền có chút bất mãn bĩu môi: "Nhìn phản ứng của hai người xem, đồ ăn mà ta làm có khó ăn như vậy không?"

Cố Vân Khê và Bạch Trúc Diệp gật đầu không một chút do dự.

Xác định, nhất định và khẳng định là vô cùng khó ăn.

Bạch Lập Hạ tức giận, hai má đều phồng lên như sóc con.

Còn Bạch Thạch Đường ở bên cạnh thấy mấy đứa nhỏ nghiêm túc thảo luận việc ăn uống thì cũng giống như không phải đang cố ý che giấu chuyện gì, nên liền không hỏi thêm nữa, chỉ đi giúp Tô Mộc Lam rót thêm một chén trà mới.

Vạn Tân Nguyệt cười hì hì giúp bỏ thêm mấy miếng than vào trong lò.

Vào buổi trưa, Lục Văn Tình đến đây ăn cơm.

Bởi vì buổi sáng vẫn luôn bàn luận về việc kinh doanh nồi lẩu đã khiến cho bọn nhỏ phát thèm, hơn nữa trong nhà cũng có sẵn thịt dê, nên liền làm đơn giản, đốt một bếp than và nấu lẩu ăn.

Lẩu uyên ương, một bên là nước lẩu cay tê, vừa đỏ vừa cay nồng thơm ngon, một bên là nước lẩu được làm từ nấm tươi vừa hái có hương vị thơm ngát.

Và cho dù là hương vị nước lẩu nào thì đều vô cùng thơm ngon như nhau, ăn không hề ngán.

Nhất là thịt dê được thái mỏng như cánh dế, Tô Mộc Lam còn làm cá viên sốt cà chua, ăn nghìn lần không thấy ngấy, thêm cả nấm tươi mới hái càng thêm ngon lành.