Bạch Vĩnh Lạc thật sự là một bảo bối thiên sứ, nếu sau này bản thân có thể sinh được một đứa nhỏ ngoan ngoan như vậy thì tốt rồi.
Nhưng mà nói đến chuyện sinh con thì nàng và Bạch Thạch Đường đã ở cùng một phòng được một thời gian rồi, nhưng kì kinh nguyệt hàng tháng vẫn đến rất đúng thời gian, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của việc mang thai cả.
Nếu hai người đều có thân thể khỏe mạnh, và nàng cũng không thực hiện bất cứ biện pháp tránh thai nào thì đáng nhẽ cũng nên có tin tức tốt rồi.
Chẳng lẽ, hai người bọn họ thật sự là có chút vấn đề hay sao?
Dù sao năm đó Bạch Thạch Đường cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, mà nàng thì cũng xem như là mượn xác hoàn hồn, mỗi chuyện lấy ra đều là hành vi nghịch thiên, nếu vì vậy mà không có đứa nhỏ thì cũng không phải không có khả năng.
Phùng thị thấy Tô Mộc Lam có chút thất thần, liền dùng cánh tay huých nàng: "Nghĩ gì vậy, sao thẫn thờ thế."
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy Tiểu Vĩnh Lạc đang bẹp miệng, liền nghĩ có phải tiểu tử này đang nằm mơ được ăn ngon hay không, vì vậy lại nghĩ xem buổi tối nên ăn gì." Tô Mộc Lam cười nói.
"Ngươi đúng là người háu ăn hiếm có." Phùng thị thấy vậy liền cười không ngừng: "Ta còn nghĩ là chỉ có ta hay thèm ăn thôi, không nghĩ tới ngươi còn hay nhớ thương việc ăn uống hơn cả ta."
"Lời này nói đúng rồi, chính là bởi vì thèm ăn nên mới muốn ăn ngon, và vì thế mới quan tâm đến việc nấu nướng, sở dĩ tay nghề nấu ăn của ta có thể luyện thành thì tất cả đều là dựa vào cái miệng này của ta đấy."
Tô Mộc Lam trêu đùa, chớp mắt một chút: "Nhưng mà tẩu vừa nói tới chuyện thèm ăn thì ta nhớ tới đêm nay muốn làm một ít huyết vịt để ăn, ăn cùng với bánh canh thì tuyệt đối rất đã ghiền."
"Ta thấy ngươi không phải là thèm ăn mà là muốn thèm chết ta rồi."
Phùng thị quẹt miệng: "Ta mặc kệ, huyết vịt tốt nay phải có một phần cho nhà ta, nếu không thì ta và Vĩnh Lạc sẽ ở chỗ này không đi nữa."
"Được được được, có một phần của tẩu, hơn nữa còn phải là một phần lớn, đảm bảo ăn no." Tô Mộc Lam nói: "Vừa lúc ta cũng làm cá viên nhân thịt, đến lúc đó cũng bỏ vào nấu cùng luôn."
"Vậy được." Phùng thị nghe nói có cá viên nhân thịt thì cả người đều vui mừng hẳn lên, nhân lúc Bạch Vĩnh Lạc còn đang ngủ liền cùng với Tô Mộc Lam cắt tỉa những bông hoa trong vườn.
Sau khi bận rộn xong chuyện vườn hoa thì Phùng thị giúp Tô Mộc Lam một tay, cùng làm huyết vịt thơm nức.
Chờ đến khi huyết vịt đã làm xong thì mới cầm một nồi huyết vịt, cùng với Tiểu Thúy dẫn Bạch Vĩnh Lạc về nhà.
Còn bên Tô Mộc Lam cũng đang thu xếp để làm đồ ăn.
Bạch Thạch Đường cũng vội vàng về kịp trước giờ cơm tối.
Cả nhà ăn huyết vịt béo ngậy, có thể nói là khen không đứt miệng với tài nấu nướng của Tô Mộc Lam, nhất là Vạn Tân Nguyệt có thể nói là vẫn luôn thả cầu vồng, không dừng lại được.
Sau khi ăn cơm xong thì Bạch Thạch Đường dẫn bọn nhỏ cùng nhau thu thập bát đũa và đun nước ấm.
Chờ sau khi đã thu dọn xong thì buổi tối, Tô Mộc Lam dựa vào gối mềm, ngồi dưới ánh nến nhìn quyển truyện mới mà Bạch Thạch Đường giúp nàng mang về.
Nhìn một lúc thì cảm thấy đôi mắt hơi khô, nên liền xoa hai hốc mắt và huyệt Thái Dương,
Đang xoa nhẹ thì một đôi bàn tay lớn ấm áp liền thay thế tay của nàng, nhẹ nhàng ấn vào hai bên trán.
Hai tay của Bạch Thạch Đường vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng có sức lực nhất định, có thể nói là khống chế vô cùng đúng chỗ, Tô Mộc Lam cảm thấy cực kì thoải mái, liền cười nói: "Tay nghề của chàng thật là thành thạo."
"Trước kia khi mới đến thương hội cũng không có chỗ dựa gì cả, muốn đứng vững thì phải tận sức làm thêm nhiều việc, vì vậy nên thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, lúc đó có một vị đại phu dạy cho ta cách làm này, cảm thấy vô cùng thoải mái nên đã đặc biệt nhớ kỹ."