"Vẫn như cũ." Phùng thị cũng thở dài: "Bận rộn việc trong việc ngoài, nhưng lại không được một lời nói hay, vậy mà Quế tẩu tử mỗi ngày đều nhớ thương việc phải đi tìm danh y để chữa khỏi chân cho Hà Mộc Lâm."
"Tần đại phu của Hồi Xuân Đường cũng đã mời đến rồi, nói là chân này của hắn bị thương thời gian quá lâu, lúc bị thương không gặp được đại phu tốt, nên xương cốt không được nối thẳng, lúc này nếu muốn chữa trị thì phải phá vỡ chỗ nối trước đây, và nối lại một lần nữa."
"Gãy chân nối lại thì nguy hiểm cũng rất lớn, rất có thể là sau khi chặt gãy thì không thể nối lại được nữa, có khi tình trạng so với bây giờ thì càng tồi tệ hơn, hơn nữa làm gãy lại chân cũng vô cùng đau đớn, không phải là việc mà người bình thường có thể chịu đựng được."
"Tần thầy thuốc nói việc này ông ấy không làm được, nếu thật sự muốn chữa trị thì phải lên phủ thành tìm đại phu hoặc là đi lên kinh thành mới được."
"Quế tẩu tử sau khi biết chuyện này liền làm việc ngày đêm để kiếm thêm tiền bạc, chờ đến khi tích góp đủ tiền thì muốn dẫn Hà Mộc Lâm đi chữa chân, nhưng Hà Mộc Lâm lại chửi ầm lên, nói là đánh gãy chân lần nữa thì không khác gì lại chết thêm một lần, Quế tẩu tử muốn làm như vậy thực ra là muốn hắn chết vì đau."
"Còn nói mấy lời như Quế tẩu tử vốn dĩ là ngôi sao chổi, từ lúc cưới tẩu ấy thì gặp hết tai họa này đến tai họa khác, Quế tẩu tử biết rõ chuyện này nhưng vẫn còn muốn đại phu chặt đứt chân của hắn lần nữa thì rõ ràng là muốn hại chết hắn."
"Hà Mộc Lâm suốt ngày ở trong nhà gào thét, nếu có người đến nhà thì càng thêm giận dữ mắng Quế tẩu tử không đúng, tuyên bố muốn hưu thế, phải bỏ Quế tẩu tử thì nhà của hắn mới được yên ổn….
."
Phùng thị vừa nói chuyện thì trong lòng cũng thấy không đành lòng: "Quế tẩu tử này, cũng là người mệnh khổ…."
Sắc mặt của Tô Mộc Lam cũng tối tăm, thở dài theo.
Tình cảm của Quế thị đối với Hà Mộc Lâm là vô cùng chân thành.
Trong tình huống như vậy còn có thể không rời không bỏ, thì có lẽ tình yêu của nàng đối với Hà Mộc Lâm chắc đã khảm sâu tận xương tủy rồi.
Hai người bàn luận về chủ đề này nên không khí xung quanh cũng áp lực hơn một chút.
Bạch Vĩnh Lạc tuy rằng còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhận ra được, nên đã vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp cầm quả bóng gỗ đưa tới trước mặt Phùng thị.
Hiển nhiên là cậu bé cảm thấy đồ vật này vừa chơi thú vị vừa ăn ngon, khiến bản thân vô cùng vui vẻ, nên nếu người khác cũng có thể được chơi thì chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc.
"Đứa nhỏ này, thật sự là rất tinh quái." Phùng thị bị Bạch Vĩnh Lạc chọc cười, nên liền hôn lên má của cậu bé.
Thấy nương của mình vui vẻ rồi thì Bạch Vĩnh Lạc lại nâng quả bóng gỗ tặng cho Tô Mộc Lam.
Động tác mềm mại dễ thương này thật sự khiến cho trái tim của con người trở nên ấm áp.
Tô Mộc Lam cũng nhướng mày, xoa đầu Bạch Vĩnh Lạc một lúc, sau đó lại thấy trên quả bóng gỗ có nhiều nước miếng của tiểu tử kia như vậy nên sợ cậu bé khát nước, đi bưng một cốc nước lại đây đút cho cậu bé.
Ôm và đút một ít nước, sau đó cho ăn vài miếng bánh trứng gà mềm mại, thì cậu bé liền bắt đầu ngáp.
Tiểu Thúy ở bên cạnh ôm dỗ một lúc thì Bạch Vĩnh Lạc liền nhắm mắt lại ngủ say.
"Vĩnh Lạc không hề giày vò người, rất dễ chăm sóc." Tô Mộc Lam thấy vậy.
liền cảm thán một câu.
"Đúng vậy, không thích khóc chút nào, chỉ cần không bị đói bụng, không cần đi tiểu thì chỉ cần đưa cho đồ chơi là có thể chơi một lúc lâu, buổi tối cho dù không ngủ được thì cũng chỉ lăn qua lộn lại trên giường, tuyệt đối không khóc."
Phùng thị nhắc tới chuyện này thì vẻ mặt rất vui mừng.
Tiểu hài tử không khiến cho cha nương phải lo lắng, lúc trông cũng không cần quá tốn sức, nên có thể thoải mái hơn nhiều.
Nếu thật sự gặp phải đứa nhỏ khó chăm sóc, động một chút liền khóc thì cho dù có Tiểu Thúy và Bạch Kim Bắc giúp đỡ thì Phùng thị cũng sẽ phải luống cuống tay chân.
Sau khi Tô Mộc Lam nghe xong cũng cảm thán không thôi.