Vì chính là để hai người bọn họ biết, đồng thời cũng mượn miệng bọn họ để cho người khác biết.
Những chuyện này, mặc dù như là có trù tính, cũng hơi có lòng phòng bị lòng người, nhưng hành tẩu ở bên ngoài, đặc biệt là một thân một mình đi học nghề, nên có sự phòng hộ của chính mình.
Sử dụng loại mưu kế nhỏ này với điều kiện không thương tổn người khác, Tô Mộc Lam cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề.
Thoạt nhìn, con gái lớn của nhà mình thông tuệ và dịu dàng vô cùng, cũng không thiếu nhạy bén cùng cứng cỏi đâu.
Tô Mộc Lam tán dương liếc nhìn Bạch Thủy Liễu một cái.
Mà Bạch Thủy Liễu cũng hiểu ý của Tô Mộc Lam, nhoẻn miệng cười cười.
Cứ như vậy vừa nói vừa cười đi một mạch về phía phủ thành.
Đi được một hai canh giờ thì nghỉ một chút, trên đường gặp được lều trà, tiệm cơm, liền dừng lại uống một chén, ăn ngụm cơm gì đó.
Không phải đặc biệt sốt ruột lên đường, dọc đường đi cũng coi như nhẹ nhàng.
Đến nửa buổi chiều, chỉ còn cách phủ thành khoảng chừng mười dặm đường, mọi người liền dừng chân nghỉ ngơi trong một cái lều trà một lần nữa.
Lều trà đơn sơ, dùng hoa cúc khô, lá trúc khô mà chính mình phơi khô để pha trà, nhưng ưu điểm ở chỗ cách thức pha trà không tồi, hơn nữa nước pha trà ngọt lành, uống lên có cảm nhận khác biệt.
Cách phủ thành không xa, lúc này trong lòng mọi người cũng nhẹ nhàng hơn, liền uống thêm một chén trà, ăn thêm hai miếng bánh ở chỗ lều trà này.
Chờ đến khi ăn uống xong, lúc này mới tiếp tục đi về phía phủ thành.
Khi tới Hồng Vận Lâu ở phủ thành, trời đã tối đen.
Đầu bếp La thu xếp, an trí tạm thời ba người Bạch Thủy Liễu, Quách Tín, Thạch Đại Đầu đến hậu viện của Hồng Vận Lâu.
Nam nữ có khác biệt, hơn nữa trước mắt Bạch Thủy Liễu là nữ học đồ duy nhất, đầu bếp La liền sắp xếp cho cô bé một chỗ trong tiểu viện bên cạnh hậu viện.
Nơi đó có một tiểu viện nhỏ ngăn cách đặc biệt với đại viện, dành cho nữ đầu bếp, nữ học đồ, cùng với mấy nữ giúp việc hỗ trợ xử lý các việc vặt vãnh của hậu viện, giúp đỡ đầu bếp cùng học đồ giặt quần áo, nấu cơm.
Hiện tại có không ít phòng ốc còn để trống, đầu bếp La chọn một cái phòng đơn rộng rãi sáng sủa cho Bạch Thủy Liễu ở.
Yên ổn chỗ ở, đám người Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam giúp đỡ nâng một ít đồ vật vào phòng.
Tuy Tô Mộc Lam thu xếp rất lâu, khi xe ngựa tới cũng nhét đầy ắp, nhưng trên thực tế ngoài quần áo cần thiết của các nàng khi đi tiễn và những vật tùy thân ra, những đồ vật thuộc về Bạch Thủy Liễu cũng không nhiều, phần lớn là quần áo ngày thường, đệm chăn phải dùng.......
, chỉ cần hai tay nải cũng đủ rồi.
Còn về phần ba cái hòm lớn kia, cứ trắng trợn đặt ở trong viện, cũng không dọn vào trong phòng, vô cùng chói mắt.
Những nam học đồ khác ở trong hậu viện của Hồng Vận Lâu, sau khi nghe nói hiện tại Hồng Vận Lâu có một nữ học đồ tới đều tò mò đến nhìn, xem đến tột cùng là người như thế nào, mới được vào mắt của nhóm đầu bếp.
Bọn họ không được tùy ý đi vào trong viện, một đám người chỉ đứng ở cửa viện, ngó đầu vào bên trong nhìn.
Không thấy Bạch Thủy Liễu, nhưng nhìn thấy ba người Bạch Lập Hạ ở trong viện, còn cả ba cái hòm lớn ở trong viện kia.
"Người này giỏi thật, tới đây học nấu ăn hay là tới hưởng phúc vậy, mang nhiều đồ vật thế?"
"Không phải là tiểu thư nhà ai tới Hồng Vận Lâu của chúng ta khoe khoang chứ."
"Cũng không đến mức đó, nếu thật sự là tiểu thư nhà giàu có thì người ta đâu cần tới Hồng Vận Lâu của chúng ta học nấu ăn chứ? Ở nhà hưởng phúc không tốt hơn sao?"
"Nói cũng có lý, có điều cho dù không phải thì mang đồ vật như vậy quá nhiều rồi, trong Hồng Vận Lâu đồ vật gì cũng có, thật sự không cần thiết phải mang những thứ này …"
"Các ngươi nói thế là hơi quá rồi, người ta có thể tới làm học đồ, đó là đã thông qua tỷ thí và có tay nghề tinh xảo…"