Vậy thì tay nghề nấu ăn của Tô Mộc Lam lợi hại đến mức nào?
Thấy trên mặt của Quách Tín cùng Thạch Đại Đầu đầy vẻ không tin tưởng, Bạch Thủy Liễu cười giải thích nói, "Tay nghề của nương ta rất giỏi, món thịt dê kho tộ của Thất Lý Hương ở huyện thành, trứng muối, nước sốt nấm, kim chi, còn có đồ ăn vặt trong cửa hàng Ngô Ký trên thị trấn đều là từ tay nương ta mà ra."
"Ta nói đi theo nương ta học hơn hai năm nấu ăn, nhưng ta cảm thấy chỉ học được một ít bề ngoài, còn có rất nhiều thứ chưa học được……"
Khi Bạch Thủy Liễu nói lời này đều chan chứa lòng tự hào.
Quách Tín cùng Thạch Đại Đầu suýt nữa kinh ngạc đến mức rớt cằm.
Thất Lý Hương, Ngô Ký……
Hai người bọn họ đều cực kì thích thức ăn của hai nơi này, hơn nữa cũng vô cùng tò mò đối với đầu bếp nơi này như thế nào mà có thể làm ra hương vị ngon như vậy2.
Đặc biệt là món thịt dê kho tộ cùng mấy đồ ăn kèm ỏe Thất Lý Hương, đều có vị ngon, màu sắc cũng đầy đủ, khiến người ta tán dương.
Gom lại chuyện này bọn họ nghĩ Tô Mộc Lam không phải là nông phụ tầm thường như bọn họ phỏng đoán, mà là đầu bếp không thích nổi trội.
"Thím Tô lợi hại như vậy sao?"
"Ta phải hành lễ với thím Tô, vừa rồi có mắt không biết Thái Sơn……"
Hai người Quách Tín và Thạch Đại Đầu càng cung kính đối với Tô Mộc Lam hơn.
Tô Mộc Lam cười nhạt, cười đáp, "Sau này nếu rảnh rỗi thì tới nhà ta làm khách, để chiêu đãi tử tế các ngươi."
"Nhất định, nhất định."
Nhà người ta như vậy, mặc dù sinh sống ở trong thôn, hẳn cũng là đại gia, bọn họ cũng hơi ngượng ngùng làm khách tới thăm.
Nhưng bề ngoài vẫn phải có lời nói khách sáo
"Sau này cùng Thủy Liễu học nấu ăn, đều là đồng hương, giúp đỡ lẫn nhau một phen, Thủy Liễu còn nhỏ tuổi, cũng phiền các ngươi trông nom nhiều hơn, nếu nhà các ngươi có chuyện gì, chúng ta có thể giúp đỡ thì cứ nói."
"Thím Tô yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ chăm sóc Thủy Liễu muội tử." Quách Tín nói.
Thạch Đại Đầu cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, sẽ coi Thủy Liễu muội tử làm muội muội ruột."
Tô Mộc Lam thấy hai người nói như vậy, trong lòng thoáng yên ổn, nhớ tới vừa rồi khi Bạch Thủy Liễu nói những lời khoe khoang ra, trên mặt càng càng mừng rỡ.
Có thể trở thành tấm gương và anh hùng trong lòng đứa trẻ, đây là việc tự hào nhất đối chới người làm cha mẹ.
Hơn nữa vừa rồiBạch Thủy Liễu cũng coi như là dùng mưu kế nhỏ.
Nói cụ thể hơn, Bạch Thủy Liễu và hai người Quách Tín cùng Thạch Đại Đầu kia tuy không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhất định không thể gọi là quen thân, theo đạo lý thì không nên lập tức nói nhiều đến việc riêng liên quan tới người nhà như vậy.
Nhưng sau này nàng đến Hồng Vận Lâu, muốn thường xuyên cùng những người này ở bên nhau học nếu ăn, đều là học đồ của Hồng Vận Lâu.
Sau này cần giúp đỡ lẫn nhau, thói đời từ trước đến nay là trông mặt mà bắt hình dong, mọi người đều thích kết bạn với người có tài, trong nhà dư dả, nói một câu về tình trạng trong nhà mình, người khác sẽ có thiện cảm tốt gấp bội đối với con bé.
Hơn nữa, nếu là học đồ thì đó sẽ là sự cạnh tranh.
Khi đối mặt với một số lợi ích cực lớn, con người cũng khó bảo vệ được ý định và bản chất ban đầu của mình.
Đặc biệt Bạch Thủy Liễu lại là cô nương trong nhà, sau này người khác vô cùng có khả năng sẽ gây cản trở cho con bé, sớm tiết lọ phong phanh một số thứ để người khác biết được, nhà mình cũng không phải dễ bắt nạt, ai cũng có thể tùy ý dẫm lên một chân, cũng khiến cho người khác kiêng kị vài phần.
Đây chính là lý do vì sao người thời xưa khi đi ra ngoài còn chưa hàn huyên đã thường thường sẽ giới thiệu nhà mình trước, hơn nữa cố gắng nhấn mạnh và đề cao khi nhắc đến, chính là vì phòng ngừa tiểu nhân.
Bạch Thủy Liễu vừa rồi hiển nhiên là nhớ đến vấn đề này, mới "Không lựa lời" như vậy, hơn nữa cũng không hề có bất kì sự khiêm tốn nào.