Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 718




Lúc ban ngày, Tô Mộc Lam cũng coi như là cho hắn thấy tâm ý.

Thế thì đến buổi tối, hắn nên tiếp tục về căn phòng phía tây của chính mình, hay là đi tới căn phòng phía đông của Tô Mộc Lam để ngủ đây …

Nếu đi đến đó, liệu có đường đột hay không?

Có điều nếu không đi thì có vẻ như hắn không có trách nhiệm của một đấng nam nhi.

Bạch Thạch Đường đi dạo hai vòng ở trong sân, dường như muốn cào rụng hết tóc sau gáy.

Nếu không thì…

Đi thử xem nàng suy nghĩ thế nào?

Bạch Thạch Đường chợt nghĩ đến, hôm nay khi đi huyện thành đã đặc biệt mua mấy cái gối vỏ đỗ.

Hắn vốn muốn mua về cho Tô Mộc Lam làm gối ngủ, để nàng ngủ thoải mái một chút, nhưng buổi trưa nhất thời hoảng loạn quên mất, buổi chiều bận rộn thương lượng việc tu sửa từ đường, cho nên chuyện này vẫn chưa đụng đến.

Vừa vặn lúc này đưa cho nàng, tiện thể xem nàng có bài xích mình hay không …

Bạch Thạch Đường nghĩ như vậy, ôm gối đầu, tới trước mặt căn phòng phía đông của Tô Mộc Lam.

Bạch Thạch Đường cắn chặt răng, gõ vang cửa.

"Tới đây."

Tô Mộc Lam nghe thấy động tĩnh, đứng dậy mở cửa, khi nhìn thấy là Bạch Thạch Đường, nhớ tới ngôn ngữ cùng hành động lúc ban ngày của hắn, gương mặt hơi hơi ửng hồng.

Chờ đến khi nhìn thấy trong tay Bạch Thạch Đường ôm gối đầu, mặt Tô Mộc Lam nóng rực đến mức ửng đỏ.

Bạch Thạch Đường này, không nói không rằng gần hai năm, nàng chỉ nghĩ hắn là người lạnh nhạt, nhưng hiện tại vừa mới biểu lộ tâm ý đã trực tiếp chuyển đến ngủ cùng nàng rồi sao?

Trong lòng Tô Mộc Lam có một tí xíu hoảng hốt.

Có điều cẩn thận ngẫm lại, mọi người đều là người trưởng thành, lại là phu thê trên danh nghĩa, nếu hắn đã biểu lộ tâm ý, mà nàng cũng có thiện cảm tốt với hắn, hai người dọn đến ở cùng nhau … Cũng không có vấn đề gì mà.

Tô Mộc Lam mím môi, dời tầm mắt khỏi Bạch Thạch Đường, ngồi trên mép giường, kéo gối đầu của mình vào phía trong "Ngươi ngủ bên ngoài đi, ta không có thói quen ngủ ở mép giường."

Bạch Thạch Đường lập tức sửng sốt, gối đầu trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Đầu óc cũng như bị nổ vang, kêu ầm ầm.

Bạch Thạch Đường hơi đờ đẫn mà đặt gối đầu trong tay xuống chỗ to rộng ở đầu giường, Bạch Thạch Đường ngồi ở mép giường, mất một lúc lâu mà vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tô Mộc Lam xoắn xuýt ngón tay, nghĩ một hồi lâu, nói, "Nếu không lại lấy thêm cái chăn đến đây đi."

Lúc này trời tuy nóng, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, chăn trong nhà tuy làm rất to rộng, nhưng Tô Mộc Lam vẫn không có thói quen đắp chung chăn cùng người khác.

"Ừ, được." Bạch Thạch Đường thu hồi suy nghĩ đang bay bổng, mạnh mẽ gật đầu, vội vàng đi tới căn phòng phía tây ôm chăn của chính mình tới.

Vội vội vàng vàng, suýt nữa bị vướng chân vào ngạch cửa gạch xanh nhô lên khỏi mặt đất.

Thấy Bạch Thạch Đường hấp tấp bộp chộp, nghiễm nhiên không còn bộ dáng trầm ổn của ngày thường, Tô Mộc Lam không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Màn đêm buông xuống, hai người ngủ trên cùng một cái giường.

Bởi vì lần đầu tiên ngủ chung nên Tô Mộc Lam không thổi tắt đèn dầu.

Ngọn lửa như hạt đậu hãy còn cháy, thường thường lung lay như nhảy múa, bóng dáng kéo dài trên tấm màn.

Tô Mộc Lam ngày thường dính gối đầu liền ngủ, bây giờ nàng đưa lưng về phía Bạch Thạch Đường, mở to đôi mắt, hồi lâu cũng không khép được, cả người cũng không hề buồn ngủ.

Rốt cuộc bên cạnh có thêm một người……

Đặc biệt người nọ hơi thở vững vàng đều đều kéo dài, càng khiến Tô Mộc Lam tâm phiền ý loạn.

Nhưng thấy Bạch Thạch Đường vẫn không nhúc nhích, hơi thở dường như đã chìm vào giấc ngủ rồi, Tô Mộc Lam chà xát gương mặt của chính mình, nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu.

Chung quy lại là nhịp sinh học đã nhiều năm, hơn nữa lại bận việc cả ngày, Tô Mộc Lam cũng hơi mệt mỏi, chỉ đếm số trong chốc lát thì đã ngủ say.