Hơn nữa lại nói một cách thẳng thắn ra như vậy.
Tô Mộc Lam cảm thấy, chính mình có lẽ cần một ít thời gian để tiêu hóa một chút.
"Chà, chuyện này sao……" Gương mặt Tô Mộc Lam hơi nóng lên, nói chuyện cũng ấp a ấp úng, đôi tay càng trở nên bất an mà túm chặt lấy một góc tạp dề.
Dáng vẻ này dừng ở trong mắt Bạch Thạch Đường, làm trong lòng hắn trở nên căng thẳng.
Có lẽ nàng thật sự nghĩ như vậy……
Nói cách khác, nàng cũng thích hắn, trong lòng có hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau, làm phu thê thật sự.
Bạch Thạch Đường cảm thấy trái tim chính mình tựa như bị nắm chặt lại, đập thình thịch, bất giác nở một nụ cười bên khóe miệng, duỗi tay chộp lấy tay Tô Mộc Lam, nắm thật chặt.
Đôi mắt nhìn thẳng chăm chú vào Tô Mộc Lam, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Tô Mộc Lam đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị cử chỉ của Bạch Thạch Đường dọa sợ.
Nhưng từ sâu thăm trong tim nàng cũng không bài xích hành động này, chỉ mặc kệ Bạch Thạch Đường bắt lấy tay nàng như vậy, mặc kệ lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mình.
Bàn tay Bạch Thạch Đường to rộng, ngón tay thon dài có sức lực, Tô Mộc Lam có thể cảm giác được lòng bàn tay hắn cùng chỗ cạnh bàn tay có vết chai sần hơi mỏng, nhưng không có bất kì cảm giác đau đớn cái nào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới ấm áp.
Bị Bạch Thạch Đường nắm tay như vậy, Tô Mộc Lam cảm thấy trong lòng vô cùng yên ổn một cách khó hiểu.
"Chuyện kia…"
Khuôn mặt Tô Mộc Lam như quả táo.
"Ừ."
Bạch Thạch Đường đáp lại một tiếng, ánh sáng trong mắt càng mang theo vài phần nóng rực.
Mặt Tô Mộc Lam nóng đến mức không dám ngẩng đầu.
"Nương, chúng con đã trở lại …"
Bạch Thủy Liễu dẫn ba đứa bé còn lại nhảy nhót mà vào sân.
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam như điện giật, cuống quít buông lỏng tay ra, chẳng qua hành động có nhanh như thế nào, cũng bị bọn nhỏ nhìn thấy, lập tức cảm giác hơi xấu hổ.
"Đã trở lại rồi à?" Tô Mộc Lam hơi xoắn xuýt mà xoa xoa tay vào tạp dề, cũng không đi nhìn bọn nhỏ, chỉ nói, "Các con nhanh rửa tay đi, dọn dẹp một chút, chuẩn bị ăn cơm, mì hấp cũng chín rồi."
Bốn đứa trẻ không phải là con nít nữa, khi nhìn thấy tình cảnh này, cũng chưa nói cái gì, chỉ liếc nhìn lẫn nhau, cười hì hì đáp, đi tới lu nước múc nước rửa tay.
Bạch Thạch Đường cúi đầu, đi vào nhà bếp, giúp đỡ Tô Mộc Lam lấy mì.
Bởi vì vừa mới bị bọn nhỏ bắt gặp được, lúc này cả Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đều hơi xấu hổ, nhưng rốt cuộc đã là người trưởng thành, hơn nữa ở bên nhau sinh sống lâu như vậy rồi nên rất nhanh hai người đã khôi phục bình thường, chỉ thu xếp ăn cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa, Tô Mộc Lam vội vàng giúp Bạch Thủy Liễu khâu vá đệm chăn mới.
Bạch Khang Nguyên và Bạch Kim Bắc tới gọi Bạch Thạch Đường đi thương lượng việc tôn tạo lại từ đường.
Từ đường ở trong thôn cứ cách mấy năm lại phải tôn tạo lại một phen, nhằm thể hiện sự tôn trọng đối với tổ tông, cũng để tổ tông trên trời có linh thiêng phù hộ cho các đời con cháu.
Đây là chuyện trọng đại trong thôn, cần tiến hành thận trọng.
Lại tìm vài người đức cao vọng trọng trong tộc cùng nhau thương nghị một phen, quyết định thừa dịp trước khi gặt lúa mạch, bắp kịp thời gian triển khai gấp chuyện này.
Bạch Khang Nguyên trình bày đại khái hạng mục công việc, phân chia nhiệm vụ khác nhau cho mỗi cá nhân.
Bạch Kim Bắc giúp đỡ chọn mua các loại gạch xanh, mái ngói, vật liệu gỗ gì đó, chỗ Bạch Thạch Đường thì cần đi huyện thành mua một ít đồ hương nến, còn Bạch Khang Nguyên phụ trách thu xếp người làm việc.
Chuyện tôn tạo từ đường được thương lượng đến tối mịt, màn đêm buông xuống đen kịt thì từng người mới về nhà.
Ăn xong cơm chiều, bọn nhỏ chơi đùa trong chốc lát rồi từng người đi nghỉ tạm, Tô Mộc Lam cũng dọn dẹp một phen, sau đó về phòng mình.
Chỉ có Bạch Thạch Đường, đứng ở trong sân bồi hồi một lúc lâu.