Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 661




Thẩm Khâu thành thật trả lời.

"Thì ra là vậy." Cố Tu Văn hơi gật đầu, sau đó lại cầm một miếng bỏ vào miệng.

Hương thơm tinh tế lại một lần nữa lan tràn trên đầu lưỡi.

Uống thêm một ngụm trà để hơi áp xuống vị ngọt trong miệng, nhưng hương thơm của hạt dẻ vẫn không tan đi sau một thời gian dài.

Cảm giác đọng lại ở trên đầu lưỡi này, thật lâu cũng không tản đi khiến cho tâm trạng của Cố Tu Văn hơi xúc động.

Đến buổi tối, lúc từ nha môn ra thì Cố Tu Văn mang theo cơ thể mệt mỏi đi lên xe ngựa để về nhà.

Nha môn cũng cách không xa nhà của hắn, ngày thường thì Cố Tu Văn đa phần sẽ đi bộ về, cũng thuận tiện thư giãn gân cốt một chút.

Chỉ là hôm nay thật sự rất bận rộn, bây giờ hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như đều rã rời, hơn nữa thời tiết đang rét lạnh nên hắn liền đi xe ngựa về.

Trên đường trở về, Cố Tu Văn dặn xa phu đi quanh các con phố ở trên huyện thành một chuyến rồi mới về nhà.

Gần đến ngày Tết, trên đường phố của huyện thành đều vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là buổi tối, đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, màu sắc rực rỡ, mang theo sự ấm áp có thể khiến cho người đã xử lý công vụ một ngày như hắn có thể cảm nhận được khói lửa của nhân gian.

Thời gian này đúng là lúc các quán ăn, tiệm rượu, quán trà và rạp hát….

Đang vô cùng náo nhiệt.

Các quầy hàng nhỏ bán thức ăn ở ven đường cũng đều đang mời chào những khách hàng về nhà muộn.

Hơi nước lượn lờ, mang theo hương thơm của đồ ăn chui vào khoang mũi của Cố Tu Văn.

Hắn xoa xoa cái bụng đang réo của mình.

Đã một lúc lâu kể từ khi ăn bát sủi cảo kia rồi, khi đến bữa tối thì lại cảm thấy không đói bụng lắm nên liền nghĩ là chịu đựng một chút rồi về nhà ăn bữa khuya là được, nhưng bây giờ nghe thấy hương thơm của đồ ăn ở bên ngoài thì bụng của hắn đang ầm ĩ như đang nổi trống.

Cố Tu Văn vén màn lên, định nhìn xem ven đường có cái gì… thích hợp để ăn không thì sẽ dừng lại ăn mấy miếng.

Vừa ngước mắt lên thì liền nhìn thấy biển hiệu của Thất Lý Hương ở cách đó không xa.

Hơn nữa còn mơ hồ ngửi thấy hương thơm của thịt dê kho tộ.

Thời tiết đang lạnh lẽo như vậy, thịt dê vốn dĩ cũng là thức ăn khiến cơ thể có thể ấm áp hơn, được ninh nhừ và nấu chín, ăn một chén nóng hổi và kèm thêm một số loại rau theo mùa….

Cố Tu Văn có thể cảm giác được nước bọt đang tiết ra trong miệng của mình, nên liền gọi gã sai vặt và bảo hắn dừng lại ở trước cửa Thất Lý Hương.

Gã sai vặt vội vàng trả lời sau đó bảo xa phu dừng lại trước cửa Thất Lý Hương.

Cố Tu Văn đang chuẩn bị xuống xe ngựa thì phát hiện trước cửa Thất Lý Hương đang vô cùng náo nhiệt.

Nhưng mà sự náo nhiệt này có hơi không bình thường.

Hình như còn nghe thấy tiếng cãi nhau.

"Đi xem một chút, đang xảy ra chuyện gì?" Cố Tu Văn nói.

Gã sai vặt vâng lời, dặn dò xa phu dừng xe ngựa ở một nơi yên tĩnh ở bên cạnh, còn bản thân thì nhảy xuống xe ngựa để đi hỏi thăm tình huống.

Một lát sau, hắn trở về trước mặt Cố Tu Văn.

"Lão gia, hình như ban đầu có hai người đến uống rượu ở Thất Lý Hương, sau khi uống say thì lại bởi vì một số lời tranh cãi nên liền đánh nhau, còn liên lụy đến một số khách hàng đang ăn cơm ở Thất Lý Hương, bây giờ đang làm ầm ĩ trong đó."

"Đang bình thường thì sao lại có chuyện say rượu đánh nhau xảy ra?" Cố Tu Văn nhíu mày.

"Chuyện này tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe kể lại là như vậy." Gã sai vặt gãi đầu: "Bây giờ Thất Lý Hương đang rất rối loạn, hay là lão gia đi sang chỗ khác ăn đi, còn nếu thật sự muốn ăn thì lão gia hãy về nhà trước, tiểu nhân đi vào Thất Lý Hương mua thịt dê kho tộ mang về nhà vậy?"

"Lão gia ăn ở nhà cũng sẽ yên tĩnh hơn một chút…."

Lời còn chưa nói xong thì Cố Tu Văn đã vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa, lập tức đi vào Thất Lý Hương.

Gã sai vặt thấy thế cũng vội vàng đuổi kịp đằng sau.

Ở cửa của Thất Lý Hương bây giờ đã vây kín ba vòng bên trong, ba vòng bên ngoài, một đám người đang chen lấn để xem chuyện náo nhiệt.