Có thể nói, là độ dày thích hợp, sẽ không làm người cảm thấy đi ra ngoài quá mức khó khăn, nhưng cũng có đủ lượng tuyết.
Với hoa màu bên trong đồng ruộng mà nói, cũng đủ để lúa mạch non qua được mùa đông, đối với con nít mà nói, cũng đủ chơi đùa hai ngày.
Hết thảy dường như đều tốt.
Lúc này, bọn nhỏ đang ở kia đắp người tuyết.
Thân hình tròn tròn mập mạp, cái đầu lớn, dùng cà rốt làm cái mũi, tìm hòn đá nhỏ làm đôi mắt, còn có cả cúc áo.
"Cái người tuyết này, thoạt nhìn cũng thật độc đáo." Cố Vân Khê đứng ở phía xa một chút, đi qua quan sát một phen, thán phục nói.
"Nương nói đây là Đại Bạch, từng vẽ hình cho chúng ta xem." Bạch Lập Hạ đáp, "Chúng ta cũng cảm thấy rất độc đáo, nhìn cũng đẹp."
Tròn vo, mang theo cảm giác chân thật, liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy vô cùng an toàn, đáng tin cậy.
"Đúng là đẹp." Cố Vân Khê gật đầu, lại đề nghị nói, "Nhưng mà không có tay và chân, hay là tìm một đoạn gậy trúc ngắn, làm thành cánh tay cho đẹp."
Có đề nghị này, bọn nhỏ lập tức đi vào trong viện tìm đồ vật thích hợp.
Thấy Đại Bạch sắp phát triển theo phương hướng bảo bối tuyết, Tô Mộc Lam vỗ trán cười cười, tiến vào nhà bếp thu xếp làm cơm sáng.
Còn Bạch Thạch Đường lại quét dọn tuyết ở trong sân đi, phòng ngừa sau khi có mặt trời, tuyết bị hòa tan khắp nơi đều là nước.
Mà bốn đứa trẻ thấy người tuyết được đắp khá ổn thì từng người giúp đỡ Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường làm việc.
Bởi vì trời đổ tuyết rơi nên kế hoạch Cố Vân Khê phải về huyện thành lại lùi lại về phía sau mấy ngày.
Mà đã nhiều ngày, bên phía Cố Tu Văn cũng vô cùng bận rộn.
Tới cuối năm, đặc biệt là tuyết rơi một trận lâu như vậy, hắn càng muốn tới mấy nơi nhìn một chút.
Nhìn một chút xem có người nào vì tuyết rơi lớn mà gặp tai hoạ hay không, thuận tiện nhìn một chút các thôn các thị trấn tình hình trồng trọt lúa mì vụ đông, lấy đó là cơ sở phán định cho vụ thu hoạch sang năm.
Hơn nữa tới cuối năm, trong nha môn đưa quà tặng trong ngày lễ, cùng với tình huống thu thuế toàn huyện năm nay đều được thống kê ra, chờ đến ngày xuân năm sau thì báo cáo lên trên.
Công việc lu bù lên như vậy, Cố Tu Văn liền mặc kệ cơm trưa không kịp ăn.
"Đại nhân, bánh hạt dẻ này ăn tạm trước một chút, ta sai người đi mua chén hoành thánh về, chờ lát nữa đại nhân ăn một bát lót dạ, bằng không trời giá rét, sợ là không chống đỡ được." Thẩm Khâu đứng ở bên cạnh nhắc nhở.
Thẩm Khâu là sư gia của Cố Tu Văn, ngày thường phụ trách việc chuẩn bị bút mực, cùng với một ít việc vặt vãnh cho hắn, làm việc vợ cùng ổn thỏa, Cố Tu Văn cũng rất nể trọng hắn.
Nghe Thẩm Khâu nói như vậy, Cố Tu Văn lúc này mới ngừng bút trong tay, duỗi tay xoa xoa giữa mày, thuận tiện cũng chà xát mí mắt.
Đã nhiều ngày suốt đêm xem xét các nơi bên dưới đưa tới thuế bạc và sổ sách, đôi mắt rất mệt mỏi, đã che kín tơ máu.
Thẩm Khâu thấy Cố Tu Văn ngừng bút, vội vàng đem bánh hạt dẻ tới, lại rót một ly trà nóng.
Cố Tu Văn thuận tay cầm một miếng bánh đưa vào trong miệng.
Mềm mại thơm ngọt, vị tinh tế, vị hạt dẻ rất đậm, ước chừng là vì bỏ thêm đường nên có vẻ càng ngọt hơn một chút, nhưng liều lượng đường này vô cùng chính xác, không hề lấn át mất mùi vị chủ đạo, ngược lại càng tô đậm thêm vị thơm ngát của hạt dẻ.
Nếu dùng hai chữ để hình dung thì chính là ăn ngon.
Nếu là dùng bốn chữ để hình dung thì chính là hương vị quen thuộc.
Cố Tu Văn dừng một chút, nuốt miếng bánh hạt dẻ trong miệng xuống, "Bánh hạt dẻ này là từ đâu đưa tới?"
"Là Trương mụ mụ trong nhà đại nhân đưa tới, nói là hôm qua Lục chưởng quầy đưa đến trong nhà cho tiểu thư ăn, hai ngày nay tiểu thư không ở nhà, Trương mụ mụ liền đưa bánh hạt dẻ đến huyện nha.