Thế nên hôm nay càng ngày càng có nhiều người đứng chờ ở cổng thôn, nhìn qua có vẻ vô cùng khí thế.
Khi biết được là không phải bên trong thôn xảy ra chuyện gì thì Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc đều yên lòng, hai người đều nở nụ cười.
"Nhìn bộ dạng của hai đứa nhỏ thì thúc lý chính đoán xem bọn chúng có thi đỗ không?" Bạch Kim Bắc cười nói.
Hai người Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa đang ở chỗ kia bừng bừng phấn khích lật xem những quyển sách mà Tiết sơn trưởng đã tặng cho bọn chúng, giống như có được báu vật vậy, hai mắt đều cười híp lại thành một đường chỉ.
Bộ dạng này, không cần phải nói cũng đoán ra được.
"Ôi trời, đây chính là chuyện vui lớn của thôn rồi." Bạch Khang Nguyên mặt mày hớn hở: "Phải chúc mừng thật tốt mới được."
"Còn không phải sao, mấy năm gần đây cũng không thấy ai có thể thi đỗ được huyện học, năm nay vừa đi thi liền đỗ hai người, bọn trẻ của thôn chúng ta thật sự có tiền đồ lớn rồi."
"Mễ Đậu và Vĩnh Hòa thật sự rất lợi hại, sau này chắc chắn có thể đỗ đạt công danh, lứa hậu bối của thôn Bạch gia chúng ta chính là thế hệ sau lợi hợi hơn thế hệ trước…."
Thôn dân đều vui mừng thay cho Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu, ồn ào hướng về phía hai nhà để chúc mừng.
Hai cặp cha con Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc cũng đều cảm ơn từng người.
Đợi cho đến khi trở về nhà thì mặt trời đã lên cao một khoảng lớn rồi.
Đến nhà Tô Mộc Lam thì nàng và mấy đứa nhỏ cùng với Phùng thị đều vội vàng nghênh đón.
Khi bốn người bọn họ đi đến cổng thôn là đã có mấy đứa trẻ chạy đến báo tin vui cho Tô Mộc Lam và Phùng thị rồi, hai người bây giờ cũng vô cùng vui mừng.
Bạch Thủy Liễu, Bạch Lập Hạ cùng với Bạch Trúc Diệp cũng đều chúc mừng hai người bọn họ.
Từ sau khi vào thôn thì tất cả đều là lời chúc mừng và khen ngợi, lời khen củba người ngoài còn cảm thấy mang theo vài phần khách khí, nên không quá để ở trong lòng, lúc này thấy người nhà mình cũng khen như vậy nên khiến cho hai đứa trẻ Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa đều có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đều đỏ ửng lên.
Bạch Thủy Liễu thấy thế liền chuyển đề tài sang chuyện khác.
Nói một lúc liền nói đến hai quyển sách mà Tiết sơn trưởng đã tặng, mấy đứa nhỏ liền chụm đầu vào cùng đọc sách.
Bốn người lớn lúc này cũng thu dọn để chuẩn bị nấu cơm trưa.
Tuy rằng trở về có hơi muộn nhưng buổi chiều cũng không có chuyện gì đặc biệt phải làm gấp nên cũng không cần phải quá vội vàng, chỉ cần cố gắng nấu ngon là được.
Bận rộn hơn nửa canh giờ thì từng món ăn đã được bưng lên bàn.
Bạch Kim Bắc và Phùng thị cũng đặc biệt gọi cha nương và Tiểu Thúy sang, hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa náo nhiệt vừa coi như là bữa cơm chúc mừng hai đứa trẻ.
Sườn chua ngọt, thịt heo luộc, cá hấp, nấm chiên giòn, thịt dê xào hành, rau trộn cùng với mấy món hấp…
Bọn họ đã làm hơn mười món ăn, chay mặn kết hợp đủ cả, hơn nữa tất cả đều có đầy đủ màu sắc và hương vị.
Hai bên gia đình cũng nhân dịp gặp chuyện vui nên tinh thần cũng vô cùng sảng khoái, càng cảm thấy những món ăn trên bàn đều vô cùng ngon miệng.
Hai người Bạch Kim Bắc và Bạch Thạch Đường cũng uống với nhau hai chén.
Một bữa ăn đầy tiếng nói và tiếng cười, sau khi dọn dẹp xong thì hai gia đình đều trở về nhà và bọn trẻ cũng đi đến học đường để đọc sách.
Ba tỷ muội Bạch Thủy Liễu vẫn đi học đường gia tộc như bình thường, nhưng Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa thì phải đi lên học đường trên trấn để báo tin vui cho các tiên sinh.
Ngoài ra, chỉ còn vài ngày nữa là đến khai giảng năm học ở trên huyện học, hai đứa nhỏ lại muốn trước khi đi huyện học thì vẫn sẽ ở học đường hiện tại để chăm chỉ đọc sách, không thể bởi vì đã đỗ được huyện học mà bỏ bê học hành được.
Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa kiên định như vậy nên hai vị tiên sinh của học đường cũng khen ngợi hết lời, sau đó nhân dịp hai người bọn họ vẫn còn đang đi học ở học đường nên đã cho các đệ tử khác cũng học theo bọn họ một lớp.
Tuy rằng sau này hai đứa nhỏ không còn là đệ tử của bọn họ nữa nhưng đã dạy ra những học sinh có tiền đồ như vậy thì bọn họ cũng vô cùng vui mừng.