Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 605




Đọc sách vốn là vì hiểu lý lẽ, nếu có thể thi đậu công danh thì đó chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng nếu là đức tính không hợp thì không cần thiết phải đọc sách nữa, đạo lý này lão phu hiểu rõ, Cố đại nhân cứ yên tâm."

Tiết sơn trưởng lại nói với Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu, "Hôm nay các ngươi cũng chịu oan ức quá lớn, tặng cho các ngươi hai quyển sách này coi như là để bồi thường đi."

Nói xong, ông cầm hai quyển sách từ trong tay tiên sinh đứng bên cạnh ra, lần lượt đưa cho Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa.

Bạch Mễ Đậu là cuốn "Xuân thu công dương truyện", còn Bạch Vĩnh Hòa lại là cuốn "Tiểu mang Lễ Ký".

"Sách này là sơn trưởng tự mình sao chép, trong đó đã viết chú thích tỉ mỉ kỹ càng, các ngươi lấy về đọc, nhất định rất có lợi." Một vị tiên sinh đứng ở bên cạnh nói.

Hai người nghe vậy, lập tức vô cùng vui sướng, khi thoáng lật xem, phát hiện quả nhiên là như thế thì càng vội vàng nhìn về phía Tiết sơn trưởng nói lời cảm tạ.

Trong trường huyện vẫn còn có học sinh, ít ngày nữa tân sinh cũng muốn tới nhập học, Tiết sơn trưởng cùng vài vị tiên sinh đều còn rất nhiều chuyện bận rộn, vì vậy liền trước cáo từ đến học đường làm việc.

Còn Cố Tu Văn lại nói vài lời với Bạch Mễ Đậu cùng Bạch Vĩnh Hòa trong chốc lát.

Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc lúc này cũng vội vã chạy tới.

Bọn họ ở phố tây chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, đồ vật còn chưa kịp mua đầy đủ đã nghe thấy người khác nói bên chỗ trường huyện có thư sinh đang làm ầm lên, dường như còn đánh nhau, hai người lo lắng Bạch Mễ Đậu cùng Bạch Vĩnh Hòa, cho nên mặc kệ không mua đồ vật nữa, lập tức chạy tới đây.

Lúc này thấy trước mặt trường huyện khung cảnh bình tĩnh, ba người Cố Tu Văn bọn họ cũng đang nói chuyện phiếm chỗ này, lập tức nhẹ nhàng thở phào.

Cố Tu Văn trông thấy Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc, liền giải thích lại chuyện vừa mới xảy ra một lần nữa, sau đó lại nhìn về phái hai người bày tỏ sự áy náy của mình.

Mọi chuyện đã chấm dứt, hơn nữba người khởi xướng đã chịu trừng phạt, hai đứa trẻ Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh cũng không có trở ngại gì, Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc nhẹ nhàng thở phào, cũng bảo Cố Tu Văn không cần để việc này ở trong lòng.

Lại nói chuyện trong chốc lát, Cố Tu Văn chào tạm biệt để trở về nha môn, hai đôi cha con Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc lên xe bò, đi về phía thôn Bạch Gia đi.

Vốn chưa mua xong nguyên liệu nấu ăn, nhưng lúc này thời gian đã không còn sớm, nếu tiếp tục trì hoãn trong chốc lát thì e là sẽ qua buổi trưa ăn cơm.

Thương lượng một chút, mọi người liền dứt khoát đi về nhà, khi nào đi ngang qua thị trấn thì lại mua một ít.

Hơn nữa, trong nhà cũng thường xuyên chuẩn bị chút rau xanh thịt thà, vãn đùi để thu xếp làm một bữa cơm trưa phong phú.

Chẳng qua, vốn đồng ý mang một số thứ về cho bọn nhỏ, sợ là không có thời gian, chỉ có thể là ít nữa khi nào đến huyện lại mua.

Khi bốn người đánh xe bò còn chưa tới thôn Bạch Gia, từ rất xa đã nhìn thấy một đống người đứng ở cửa thôn.

Cho rằng trong thôn xảy ra chuyện gì đó, vẻ mặt của Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc đều xám xịt lại, càng đánh xe bò nhanh hơn một chút, còn chưa tới cửa thôn, Bạch Thạch Đường liền nhảy xuống dưới xe bò trước, "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Chuyện gì?" Bạch Khang Nguyên bị hỏi bất ngờ khiến sững sờ "Không có chuyện gì mà…"

Rồi sau đó lập tức hiểu ra rằng Bạch Thạch Đường đang hiểu lầm bọn họ chờ ở chỗ này, ông nở nụ cười, "Chẳng phải là nghe nói hai nhà các ngươi đi huyện thành xem danh sách của trường huyện hay sao, liền nghĩ hỏi một chút xem kết quả khảo thí như thế nào, có thi đậu không."

Bạch Khang Nguyên tính toán, nếu thi đậu liền mở màn tiếp đón hai đứa bé ăn mừng ăn mừng, nếu không thi đậu, ông thân là lí chính, sẽ bảo bọn nhỏ dũng cảm hơn, làm bọn nhỏ biết, phía sau bọn họ có tông tộc, không cần sợ bất cứ thứ gì khác.

Ông không ngờ là lại có không ít người có ý tưởng giống ông.