"Đây là bảng số của cháu, tới đúng giờ Thìn ngày mười lăm tháng ba, vẫn là đi từ cái cửa này vào, đến lúc đó sẽ có người sắp xếp cho cháu đi vào khảo thí, đến lúc đó đừng đến muộn."
"Vâng, cảm ơn ngài..." Bạch Mễ Đậu cầm bảng số của chính mình, chắp tay cúi lạy với đối phương và nói lời cảm tạ, sau đó hết sức vui sướng chạy đến trước mặt Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam, nói thời gian khảo thí và sắp xếp của nhà trường.
"Nếu đúng giờ Thìn mà phải đến nơi đây thì canh ba giờ Mão đã phải rời khỏi nhà.
Nếu lúc đó đông người, sợ là phải đi sớm hơn một chút, nói như vậy, buổi sáng phải dậy rất sớm mới được."
Bạch Thạch Đường nói, "Ta thấy vẫn nên đặt trước một cái khách điếm, đi lên trước một ngày, như vậy không cần vội vàng dậy sớm, hơn nữa chỗ trường huyện này cũng không nói thời gian khảo thí đến khi nào, khi nào yết bảng, nếu cần chờ một chút, cũng có chỗ ở có thể nghỉ ngơi."
"Cũng được." Tô Mộc Lam tỏ vẻ tán thành.
Dậy sớm cũng được, ở tại khách điếm trong huyện thành cũng được, Bạch Mễ Đậu đều không có vấn đề gì, hiện tại thấy Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đã quyết định, liền gật đầu.
ba người liền đi tìm khách điến ở gần trường huyện, có đoạn
đường tới trường sớm nhất.
Bọn họ có ý tưởng này, đương nhiên người khác cũng nghĩ thế.
Đặc biệt có thể cho con cái trong nhà đọc sách, phần lớn không phải quá mức bần hàn, lại coi trọng tương lai của con cái nhà mình, cho nên đối với chuyện này càng không hề qua loa chút nào, dốc hết sức tạo điều kiện tốt nhất cho bọn nhỏ.
Bởi vì như thế nên khách điếm gần trường huyện về cơ bản đã đầy kín khách, ba người tìm hồi lâu, mới tìm được một khách điếm ở khá xa tên là Lai Phúc còn phòng cho khách thuê.
Nói là khá xa, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, đi đường cùng lắm chỉ mất ba mươi phút, nếu ngồi xe mà nói, sẽ càng nhanh hơn một chút, tiết kiệm rất nhiều thời gian so với việc xuất phát từ nhà.
Bạch Thạch Đường quyết định thuê hai gian phòng trong khách điếm, nằm sát nhau, nếu đến lúc đó Tô Mộc Lam muốn đi cùng thì sẽ tiện hơn một chút.
Sau khi xem qua phòng cho khách thuê, giao xong bạc, Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam và Bạch Mễ Đậu đi về phía tiệm vài mà Bạch Thạch Đường mở.
Bạch Thạch Đường đánh xe bò, đi một mạch về hướng đông, dừng lại ở trước mặt một cửa hàng.
Tô Mộc Lam cùng Bạch Mễ Đậu xuống xe, nhìn cửa hàng trước mặt mà sửng sốt.
Bảng hiệu to lớn mạ vàng, cửa ra vào cao lớn, nhìn rất có khí thế, có hai tầng, ngoài cửa khách khứa đi ra đi vào, nối liền không dứt.
"Linh Lung Các." khi Tô Mộc Lam đọc hàng chữ trên bảng hiệu kia thì chớp mắt một cái.
Lúc trước Phùng thị nói, trong huyện thành có mở một tiệm vải cực lớn.
Bên trong có đủ loại vải dệt, việc kinh doanh buôn bán cũng rất tốt, Tô Mộc Lam lúc ấy còn phụ họa một tiếng, nói có dịp tới huyện thành thì sẽ đi coi một chút.
Không ngờ là cửa hàng này lại là Bạch Thạch Đường mở ra.
"Này……" Tô Mộc Lam nhìn về phía Bạch Thạch Đường, "Là ngươi mở sao?"
"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu.
Khi nói chuyện, bên trong Linh Lung Các có một vị nam tử trung niên thân hình cao gầy đi ra, thấy thế vội vàng nghênh đón, hướng về phía Bạch Thạch Đường chắp tay, "Chủ nhân, ngài đã tới." Xem bộ dạng này, là sự thật rồi.
Tô Mộc Lam mím môi.
"Đây là Liêu chưởng quầy." Bạch Thạch Đường giới thiệu một phen, "Đây là tiện nội và khuyển tử."
Tô Mộc Lam cùng Bạch Mễ Đậu chào hỏi Liêu chưởng quầy, hàn huyên với nhau một phen.
ba người đi theo Liêu chưởng quầy tới hậu viện.
Hậu viện của Linh Lung Các vô cùng rộng rãi, ngoài nơi ở và nghỉ ngơi cho bọn tiểu nhị, còn có nhà kho, ngoài ra còn đặc biệt bố trí ra hai gian khác.
Một gian làm phòng thu chi, một gian hiển nhiên là dùng để làm phòng đãi khách để đàm phán việc buôn bán.
Đã có tiểu nhị dâng nước trà và một ít điểm tâm tới.