Nhưng lần này, Cố Tu Văn nhìn thấy được sự vui vẻ dạt dào từ trên khuôn mặt Cố Vân Khế, không giống như cố ý, mà là sự vui vẻ và hưng phấn từ đáy lòng.
"Đợi đến khi trở về ta sẽ xin nhờ Bạch bá bá và Tô bá nương của con, cho con ở nhà một thời gian…" Cố Tu Văn cười nói: "Đến lúc đó, con có thể chơi đùa cùng đám trẻ Lập Hạ."
Cố Vân Khê sủng sốt, sau đó lại vui mừng nhảy nhót: "Thật sao ạ?"
Cô bé còn tưởng rằng Cố Tu Văn sẽ không đồng ý cho nàng đến đó ở, cho nên vẫn đang do dự suy nghĩ có nên mở miệng hay không.
Thật sự không ngờ, Cố Tu Văn sẽ chủ động nói chuyện này với cô bé.
"Đương nhiên là thật rồi, có lúc nào cha lừa con chưa?" Cố Tu Văn cười xoa đầu Cố Vân Khê.
Mặc dù thường ngày Cố Tu Văn luôn bận rộn ở huyện nha, rất ít khi ở bên cạnh cô bé, nhưng Cố Vân Khê cũng biết, Cố Tu Văn chưa bao giờ nuốt lời những chuyện đã đồng ý với cô bé.
Mắt Cố Vân Khê sáng lên, vui vẻ nhào vào lòng Cố Tu Văn: "Cảm ơn cha."
"Ngoan." Cố Tu Văn xoa đầu Cố Vân Khê trong mặt tràn đầy sự cưng chiều.
Xưa nay trong thôn không có bí mật nào có thể giấu được, chuyện huyện lệnh Cố Tu Văn đến thôn Bạch gia, đến ngày hôm sau đã truyền khắp thôn Bạch gia, tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi chuyện này.
Huyện lệnh đến thôn, đó chính là một chuyện vô cùng vinh hạnh, người của cả thôn Bạch gia vô cùng phấn khởi.
Đặc biệt là khi biết Cố Tu Văn tặng đồ cho tộc học trong thôn, khích lệ bọn trẻ cố gắng học tập thì kích động không thôi.
Bọn trẻ học tập tốt, nếu không chịu thua kém, về lâu về dài có thẻ nổi bật xuất chúng không nói, nhìn về tương lai gần có thể có được sự khen thưởng của huyện thái gia, bất luận như thế nào cũng đều là việc mang lại sự vẻ vang cho dòng họ.
Trong thôn, hễ có đứa trẻ nào học ở tộc học, lúc này đều đang vô cùng hăng hái, muốn cho đứa trẻ nhà mình học tập chăm chỉ.
Bạch Khang Nguyên thấy dân làng vô cùng phấn khởi, nhân cơ hội nói ra chuyện Bạch Thạch Đường lúc ấy giúp đỡ nha môn, cứu những đứa trẻ suýt nữa bị bọn ăn xin bắt cóc nên Cố Tu Văn mới đến để cảm tạ.
Người ở đây nghe xong lời này, đương nhiên cũng hiểu được ý của Bạch Nguyên Khang.
Sự tình là do Bạch Thạch Đường dựng lên, cho nên nói công lao của chuyện này, phải nhớ rằng có Bạch Thạch Đường chuyện này mới thành.
Vì thế, các dân làng đều tỏ ý rằng họ biết sau này phải làm như thế nào.
Phải tôn trọng nhà Bạch Thạch Đường, quan trọng nhất là, có thể giúp đỡ chuyện gì thì phải giúp đỡ, đảm bảo một nhà người ta có thể cảm nhận được sự bảo vệ và sức mạnh của cả dòng tộc mới có thể khiến cả nhà bọn họ hiểu được phúc báo của cả dòng tộc.
Cũng là để cho những người khác biết rằng, ai đóng góp hết sức với dòng tộc, dân làng của cả thôn đều sẽ ghi nhớ, tuyệt đối sẽ không quên đi ân tình.
Bạch Khang Nguyên thấy dẫn làng hiểu rõ không có chút hồ đồ nào cũng vô cùng vui mừng gật đầu, sau đó bảo mọi người về nhà, làm việc của mỗi người.
Dân làng tụm năm tụm bảy về nhà, trên đường đi bàn luận về việc học tập của bọn trẻ, có người thì bàn luận về việc rau trong ruộng rau của nhà mình nhiều ăn mãi không hết, có nên tặng cho Bạch Thạch Đường một ít không.
Một người trong số đó đột nhiên vỗ đầu mình một cái.
Âm thanh vang dội, khiến cho những người khác không nhịn được mà nhìn hắn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hôm qua ta thấy ba tỷ muội Bạch Thuỷ Liễu dẫn theo một tiểu cô nương đi hái rau dại trong ruộng, hôm qua huyện thái gia cũng đến, nếu nói như vậy, tiểu cô nương kia không phải là thiên kim của huyện thái gia chứ?"
"Vậy thì đúng rồi, hôm qua cũng không nghe nói còn có người khác đến nhà Bạch Thạch Đường."