Cố Vân Khế đang chơi đùa vui vẻ với bốn tỷ đệ Bạch Thuỷ Liễu và Bạch Lập Hạ, lúc rời đi thì lưu luyến túm lấy tay áo của Bạch Lập Hạ: "Đợi lần sau ta lại đến tìm ngươi chơi."
Bạch Lập Hạ cũng vô cùng không nỡ, cô bé tặng dây cột tóc, chuồn chuồn và châu chấu tre mà bình thường bản thân rất thích chơi cho Cố Vân Khế: "Ừm, khi nào rảnh thì phải đến nhé, đến lúc đó ở lại nhà ta vài ngày, rồi cùng bọn ta đến tộc học…"
"Được." Cố Vân Khế cười đồng ý, sau đó lại kéo Bạch Thuỷ Liễu và Bạch Trúc Diệp nói chuyện một lúc rồi mới lên xe ngựa.
Bạch Lập Hạ và những người khác nhìn xe ngựa đi xa, vẫn lưu luyến không nỡ về nhà.
Tô Mộc Lam nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến của bọn trẻ liền cười: "Đứa nhỏ Vân Khê, thật sự khiến người ta thích."
"Đúng vậy." Bạch Thuỷ Liễu gật đầu, "Giống với tính tình của Lập Hạ, khiến người ta rất thích."
Nói xong liền vươn tay ôm Bạch Lập Hạ, "Được rồi, đừng nhìn nữa, không phải Vân Khê nói lần sau sẽ đến chơi sao? Con đấy, tốt nhất là thừa dịp khoảng thời gian này mau bổ sung bài tập của con đi, nếu lần sau Vân Khê đến, khi lên lớp cùng con lại phát hiện con mãi không theo kịp, sợ là sẽ chê cười con đấy."
"Nào có chứ." Bạch Lập Hạ bĩu môi.
"Đúng đúng, không có, được rồi, mai về nhà thôi, bắt đầu có gió rồi." Tô Mộc Lam cười nói.
Tiết xuân se lạnh, buổi trưa mới có ánh nắng mặt trời ấm áp, nhưng lúc này mặt trời đã xuống núi, trời vẫn có chút lạnh.
Bọn trẻ nghe vạy đều quay vào sân, dọn dẹp giúp Tô Mộc Lam làm cơm tối, Bạch Mễ Đậu thì giúp Bạch Thạch Đường dựng giàn.
Lưu thị mang vài gốc cây nho đến, Tô Mộc Lam trồng chúng trong sân, dựng thêm vài cái giàn, đợi đến mùa hè sẽ có giàn nho xanh biếc.
Bạch gia bận rộn làm việc, trên xe ngựa của Cố gia cũng có chút náo nhiệt.
Cố Vân Khê hào hứng kể cho Cố Văn Tu nghe mấy câu chuyện thú vị xảy ra khi chơi cùng đám Bạch Lập Hạ và những câu chuyện thú vị mà bọn họ kể trong hôm nay.
"Cha, Lập Hạ nói đến khi trời nóng quả du sẽ mọc, hái quả du có thể làm bánh du hấp hoặc là làm cơm du, còn ngon hơn bánh rau dại hấp hôm nay ăn."
"Đúng rồi, Lập Hạ còn nói, đến tháng ba sẽ vô cùng ấm áp, trong sông sẽ có cá, nếu cầm sọt đi bắt có thể bắt được vài con, rất thú vị."
"Đám Lập Hạ lên lớp họ, nói là có hai vị tiên sinh, một vị là Bạch Học Văn tiên sinh, một vị là Hách Thành Châu tiên sinh, nói là tính cách của hai vị tiên sinh đó rất vui vẻ, Bạch tiên sinh còn hay dẫn bọn họ đi moi tổ chim, còn dạy bọn họ những việc cần chú ý khi bắt tổ chim, còn thường chơi ném bao cát cùng bọn họ, chỉ có điều Bạch tiên sinh luôn thua…"
Cố Vân Khê kể chuyện sinh động như thật, cũng không làm ta vẻ khoa trương, như lúc đó cô bé cũng ở bên cạnh quan sát.
Cố Tu Văn nhìn Cố Vân Khê giống như một chú chim nhỏ ríu ra ríu rít mới sổ lồng, hắn cười xoa đầu Cố Vân Khê.
Nói thật, đã lâu không thấy Cố Vân Khê cười vui vẻ như vậy.
Trong mắt người ngoài, tính tình của Cố Vân Khê rất hoạt bát hướng ngoại, khuôn mặt luôn mang theo vẻ cười, khiến cho người khác rất thích, chỉ có Cố Tu Văn biết, sự hoạt bát này là mang theo sự cố ý ở bên trong.
Bởi vì từ nhỏ không có mẫu thân bên cạnh, mà hắn lại rất bận nên trong tiềm thức Cố Vân Khê chỉ có dùng sự hướng ngoại và hoạt bát để tiếp xúc với người ngoài mới có thể nhận được nhiều sự quan tâm và thương mến củba người khác hơn.