Rồi sau đó, càng hưng phấn xoa xoa tay vào nhau
Huyện thái gia, chính là một vị quan cao nhất một huyện, Huyện thái gia tự mình thưởng đồ vật cho thôn, hơn nữa lại ngợi khen cho người đọc sách ưu tú nhất trong thôn...
Người nào có thể nhận được phần thưởng như vậy, có khi phần mộ tổ tiên cũng tỏa khói nhẹ cũng nên.
Người trong thôn nghe thấy điều này, vì niềm vinh dự này, e là cũng muốn đốc thúc bọn nhỏ chịu khó đọc sách hơn cho mà xem.
Có điều dù cao hứng đến đâu đi nữa, Bạch Khang Nguyên cũng hiểu rõ Cố Tu Văn làm như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì cả nhà Bạch Thạch Đường.
Nếu không phải bởi vì Bạch Thạch Đường giúp việc cho huyện nha, cứu thiên kim nhà Cố Tu Văn thì đương nhiên Cố Tu Văn sẽ không đặc biệt tới thôn Bạch Gia, đương nhiên cũng không có chuyện tặng đồ vật cho thôn.
Hơn nữa Cố Tu Văn tới tìm hắn, bề ngoài nói chính là tới để hiểu biết tình trạng của thôn Bạch Gia một chút, song Bạch Khang Nguyên cũng ngầm hiểu rõ trong lòng, Cố Tu Văn muốn làm chỗ dựa cho nhà Bạch Thạch Đường, muốn ông cùng người trong dòng tộc quan tâm tới nhà hắn nhiều hơn một chút.
Chẳng qua là thấy cả nhà Bạch Thạch Đường ở trong thôn đã rất có uy vọng, liền dứt khoát lại bổ sung thêm vào.
Bạch Khang Nguyên nhìn thấu chuyện này, trong lòng càng thêm khen ngợi và kính nể đối với hai vợ chồng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.
Bên này, Cố Vân Khê đi theo ba chị em Bạch Thủy Liễu, đang vui sướng chạy nhảy ở ngoài đồng ruộng.
Lúa mạch đã trở nên xanh tươi, lúc này không còn là lúa mạch mới mọc nữa nên không sợ bị dẫm vào, mỗi khe hở của hàng lúa mạch đều mọc ra đủ loại rau dại hoặc cỏ xanh, một mảng xanh mơn mởn.
Đây là lần đầu tiên Cố Vân Khê đào rau dại, không phân biệt được cái nào là rau dại, cái nào là cỏ xanh, đành phải đi theo Bạch Lập Hạ, thấy cô bé đào rau dại như thế nào thì sẽ cầm lấy một cây ở trong tay, đối chiếu xem cây nào lớn lên giống nó.
Làm như vậy tuy hơi chậm, nhưng Cố Vân Khê đào rau dại hết sức nghiêm túc, chuyên tâm, trong chốc lát đã đào được không ít.
"Tốc độ này của ngươi cũng không chậm lắm." Bạch Lập Hạ cười nói, "Chờ lát nữa chúng ta đào đầy một rổ thì sẽ trở về, buổi trưa có thể làm bánh bột bắp rau dại để ăn, kết hợp với món thịt vụn mà nương của ta làm, ăn rất ngon đó."
"Được." Cố Vân Khê hưng phấn gật đầu, tiếp tục nghiêm túc đào rau dại cùng Bạch Lập Hạ.
Lúc này tuy không phải là thời điểm rau dại tươi tốt nhất, nhưng bởi vì vừa mọc lên nên rau dại cũng đủ non, rất nhiều con nít cũng nhân dịp này, bị người lớn trong nhà đốc thúc xuống ruộng đào rau dại.
Cho nên lúc này có không ít con nít ở ngoài đồng, nhìn thấy đâm người Bạch Thủy Liễu ở chỗ này, liền tới chào hỏi nói chuyện, nhìn xem đối phương đào được ít hay nhiều, so sánh xem ai đào tốt, sau đó lại tham thảo xem nơi nào nhiều rau dại, lớn lên càng non càng tươi tốt hơn.
Bọn nhỏ vốn dĩ chính là thích tụ tập, lại nhìn thấy gương mặt mới là Cố Vân Khê nên càng thêm tò mò tụ lại gần, đánh giá Cố Vân Khê từ đầu đến chân, sau đó hỏi Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ, nàng là ai, năm nay bao nhiêu tuổi.
Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ được hỏi đều gãi gãi đầu, không biết có nên trả lời đúng sự thật Cố Vân Khê là con gái của nhà Cố huyện lệnh hay không.
Rốt cuộc đối với những đứa trẻ nhà nông tầm thường mà nói, nếu nghe nói Cố Vân Khê là tiểu thư của nhà huyện lệnh, hoặc là sẽ tỏ ra cung kính, hoặc là sẽ vồ vập vây quanh, bất kể là hình huống nào cũng sẽ khiến Cố Vân Khê cảm thấy mất tự nhiên.
"Ta là biểu muội nhà bà con xa của Lập Hạ, ta tên là Cố Vân Khê, hôm nay tới nhà chơi." Không đợi Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ trả lời, Cố Vân Khê liền cất lời trước.
Biểu muội nhà bà con xa ấy mà, quan hệ quanh co lòng vòng, khả năng là người lớn có bối phận gì cũng không hiểu hết được, nói như vậy là thích hợp nhất.