Lại xỏ chân vào một đôi giày vải màu thâm, lấy cái xẻng nhỏ, xách giỏ tre, khi đứng chung một chỗ cùng ba chị em nhà Bạch Thủy Liễu, trông như một đứa bé sinh ra ở nhà nông.
Cố Vân Khê thấy thế, chỉ cảm thấy chính mình không khác gì ba cô bé kia, cho nên càng cao hứng hơn, cùng nhau đi bộ xuống ruộng đào rau dại…
Nhìn dáng vẻ này của con gái nhà mình, Cố Tu Văn cũng hơi bất đắc dĩ, chỉ chắp tay nói "Tiểu nữ không tốt, làm Bạch chưởng quầy chê cười."
"Cố đại nhân nói giỡn, lệnh viện hoạt bát hào phóng, hiếm hoi có được cơ hội như vậy." Bạch Thạch Đường đáp lời một câu.
Cố Tu Văn nghe vậy cười cười, có điều bên trong nụ cười này có thêm mấy phần chua xót.
Hoạt bát hào phóng, đoán chừng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Chẳng qua Cố Vân Khê là đứa bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, từ trước đến nay ở trước mặt hắn đều hoạt bát hào phóng, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.
Nhưng mà chuyện này là chuyện nội bộ trong nhà, Cố Tu Văn cũng không biểu lộ ra trên mặt.
Ngồi hàn huyên với Bạch Thạch Đường trong chốc lát, Cố Tu Văn nói ra ý định đi tới nhà Bạch Khang Nguyên một chuyến.
Ý nói là nếu đã tới thôn Bạch Gia, thì phải nhìn tình trạng của thôn Bạch Gia một lần, nói chuyện với lý chính Bạch Khang Nguyên một lát.
Bạch Khang Nguyên thấy Cố Tu Văn tới thôn, có thể nói là ngoài ý muốn mà khiếp sợ, cuống quít nghênh đón vào trong sân, chiêu đãi tử tế, sau khi biết Cố Tu Văn là bởi vì Bạch Thạch Đường mà tới thôn thì càng thêm cung kính.
Rồi sau đó, ông dẫn Cố Tu Văn đi qua lại quan sát trong thôn, nói những chuyện liên quan đến thôn trong những năm gần đây.
"Thôn Bạch Gia vô cùng giàu có và đông đúc." Cố Tu Văn nhìn một vòng, thấy nhà cửa trong thôn Bạch Gia chỉnh tề san sát, người dân trong thôn mặc quần áo cũng gọn gàng sạch sẽ, lớp học trong tộc của thôn cũng rất có ra dáng, ngay cả giếng nước trong đồng ruộng cũng nhiều hơn so với những thôn xóm khác mà hắn đã từng đi qua.
Hắn không nhịn được khen một phen, cuối cùng nói, "Bạch lí chính vất vả."
"Việc này ta thật đúng là không dám kể công." Bạch Khang Nguyên cười khà khà, "Trong thôn giàu có là vì trong thôn mở xưởng mà thành……"
Bạch Khang Nguyên nói ra chuyện đám người Tô Mộc Lam cùng Bạch Kim Bắc nâng đỡ trong thôn, cùng với Lục Văn Tình giúp đỡ trong thôn như thế nào, tất cả đều một năm một mười nố cho Cố Tu Văn nghe.
"Bạch đại ca cùng Tô tẩu tử là người lương thiện, vị Bắc chưởng quầy này cũng rất có tài cán, cứ thế mãi, thôn Bạch Gia sau này cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Thôn Bạch Gia địa linh nhân kiệt, là mảnh đất tốt lành đó."
Cố Tu Văn thay đổi xưng hô với Bạch Thạch Đường, từ Bạch chưởng quầy, biến thành Bạch đại ca.
Bạch Khang Nguyên nhận thấy được điều này, nụ cười càng ân cần hơn, "Cố đại nhân quá khen, có điều việc làm của vợ chồng Bạch Thạch Đường cùng vợ chồng Bạch Kim Bắc khiến người trong thôn cũng đều rất cảm kích, ta cũng thường xuyên nhắc nhở người dân trong thôn, mọi việc phải tri ân báo đáp cho thỏa đáng."
"Vợ chồng Bạch Thạch Đường và vợ chồng Bạch Kim Bắc ở trong thôn cũng được mọi người tôn trọng, thường xuyên khen ngợi nữa đó."
Cố Tu Văn cười đồng ý.
Hắn tới tìm Bạch Khang Nguyên, trên danh nghĩa là nhân tiện đến xem thôn Bạch Gia, trên thực tế cũng là muốn nói với ông một phen, hy vọng sau này có thể quan tâm cả nhà Bạch Thạch Đường nhiều hơn.
Hiện tại xem ra, địa vị của nhà Bạch Thạch Đường ở trong thôn khá được coi trọng.
Có điều, hắn cũng không ngại dệt hoa trên gấm.
Cố Tu Văn mang đến những đồ vật mà Bạch Thạch Đường không nhận lấy ra, giao cho Bạch Khang Nguyên, "Nơi này đầu có một ít đồ dùng văn phòng tứ bảo, còn có một ít dược liệu bổ dưỡng, tặng cho thôn đó."
"Bạch lí chính có thể dùng để thưởng cho người nào có thành tích học tập vượt trội, cũng coi như là tấm lòng của ta dành tặng cho đám hậu bối, hy vọng đám hậu bối thôn Bạch Gia có thể chịu khó đọc sách, sau này trở nên nổi bật, giúp đỡ người trong tộc nhiều hơn."
Bạch Khang Nguyên vừa mừng vừa sợ, càng luôn miệng nói lời cảm tạ đối với Cố Tu Văn.