Kim chi, màu sắc nhìn bên ngoài màu trắng xen lẫn màu đỏ, rất tươi ngon, khi ăn vào có vị chua, cay, giòn, ngọt, hết sức ngon miệng, có thể trực tiếp lấy ra ăn sống, cũng có thể lấy ra xào hoặc nấu canh,.......
Bởi vì cải trắng giá rẻ, trong khi ướp thì phải khống chế liều lượng tương ớt vô cùng nghiêm ngặt, cơ bản bảo đảm cho chi phí làm ra một vại kim chi luôn ở mức rẻ tiền nhất...
Món ăn ngon giá rẻ nên ngay từ những ngày đầu tiên làm kim chi bán đã hấp dẫn không ít người.
Càng thu hút rất nhiều cửa hàng bán kim chi.
Trên thị trấn ngoài cửa hàng Ngô Ký còn có thêm hai hàng quán khác bán, một là quán rượu, nhà còn lại là tiệm gạo.
Bên phía huyện thành thì càng không cần phải nói, ngoài Thất Lý Hương ra thì tiệm gạo, cửa hàng thức ăn, tiệm ăn.......
, nhiều vô số, có mười mấy nhà bán, thậm chí có người chạy tới chỗ xưởng mấy chuyến, hỏi cá nhân có thể nhập hàng từ xưởng này hay không, để đến khi họp chợ thì mang đi bán.
Tuy những người tới đều dò hỏi những câu giống nhau, phần lớn là muốn mưu sinh, nhưng làm buôn bán có nguyên tắc và quy định của buôn bán, nếu quá mù quáng bán bất chấp mọi thứ để nâng cao doanh số, cuối cùng sẽ luẩn quẩn trong giá cạnh tranh, không tăng giá được nữa, cuối cùng sẽ không ai tới xưởng đặt hàng.
Cho nên cứ gặp phải tình huống này, Bạch Kim Bắc đều vô cùng dứt khoát từ chối, cũng quy định một mức giá cố định cho các cửa hàng kia bán, nhằm đảm bao việc bán kim chi có được mức doanh thu ổn định.
Việc buôn bán kim chi phát đạt, trên mặt Tô Mộc Lam tràn đầy vui mừng.
Không có gì vui hơn khi đồ vật mà chính mình làm ra có thể được mọi người hoan nghênh, đón nhận và vui vẻ sử dụng.
Giống như chính mình trăm cay ngàn đắng nuôi con khôn lớn, có tương lai xán lạn vậy, người làm mẫu thân như nàng đương nhiên cũng muốn cao hứng theo.
Đã nhiều ngày trời nắng to, đặc biệt ấm áp.
Ngoài đồng có việc nên mọi người đều ra đồng làm việc, nếu hết việc thì nhân thời tiết ấm áp này mà bắt đầu may vá quần áo, tháo giặt đệm chăn, đóng đế giày gì đó
Phùng thị tới nhà tìm, ở Tô Mộc Lam gia trong viện đầu thêu thùa may vá sống.
"Thạch Đường nhà muội lại đi ra ngoài rồi à?" Phùng thị hỏi.
Tô Mộc Lam đang cân nhắc làm một món ăn mới, nàng đang điều chỉnh tỉ lệ nguyên liệu để làm bánh phồng, cười nói, "Vâng, nói là đi huyện thành, có chút việc."
Sau ngày mười lăm, Bạch Thạch Đường thường thường sẽ đi một chuyến tới huyện thành, nói là đi huyện thành kia tìm kiếm một chút việc để làm.
Từ sau khi Bạch Thạch Đường trở về, chưa từng hỏi việc buôn bán ở chỗ Tô Mộc Lam, tôn trọng nguyên tắc và sự riêng tư của nhau, vì vậy Tô Mộc Lam cũng không hỏi nhiều.
"Mấy ngày qua thấy tẩu có vẻ nhàn nhã hơn một chút rồi." Tô Mộc Lam nhìn Phùng thị, cười nói trêu chọc.
Bạch Vĩnh Hòa đi huyện học sắp đến ngày tiến hành khảo thí để nhập học, ngay lúc này Phùng thị có thể không suốt ngày vây quanh Bạch Vĩnh Hòa thì cũng hơi kì lạ.
Nhắc đến việc này, Phùng thị cũng không nhịn được mà bật cười, "Khoảng thời gian trước cũng rất lo lắng, nhìn thấy Vĩnh Hòa về đến nhà là hỏi hết chuyện nọ sang chuyện kia, thằng bé có vẻ hơi thấy phiền phức, nhưng lại nhịn không nói, mọi chuyện đều dựa theo ý của ta."
"Ta cũng cảm thấy ta làm như vậy là không đúng, Kim Bắc nói ta lo lắng như vậy ngược lại sẽ làm Vĩnh Hòa càng lo lắng hơn, đối với hai người đều không tốt, cho nên bảo ta đi ra ngoài nhiều hơn, tránh cho ở nhà chỉ quanh quẩn lo nghĩ đến chuyện của Vĩnh Hòa."
"Mọi việc trong nhà đều có Tiểu Thúy làm rồi, ta ngẫm nghĩ sau đó dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, buông xuôi mọi chuyện, để ta đỡ khó chịu, Vĩnh Hòa cũng đỡ khó chịu."
"Đúng rồi đó, con cháu đều có phúc của con cháu, tẩu lo lắng nhiều như vậy cũng vô dụng." Tô Mộc Lam cười nói, "đứa nhỏ Vĩnh Hòa này vừa thông minh vừa chịu khó, chỉ cần một điểm này đã đủ rồi, còn những chuyện khác thì xem tạo hóa."