Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 517




Bạch Thạch Đường đã đi trả ngựa xong, lúc này đang ở trong phòng uống một ngụm trà nóng.

Tô Mộc Lam bưng cơm canh vào phòng, đặt ở trên bàn trước mặt Bạch Thạch Đường: "Thật sự là nhờ có ngươi…"

Lời này là nói cho Bạch Thạch Đường nghe cũng là nói cho bản thân Tô Mộc Lam nghe.

Mang theo vài phần biết ơn, cảm ơn, còn có cảm thán.

Chuyện hôm nay, thật sự là nhờ có Bạch Thạch Đường, nếu không thì cho dù nàng có thể tìm được những đồ vật mà Bạch Lập Hạ ném xuống thì chỉ sợ là cũng không thể cứu được Bạch Lập Hạ nhanh chóng như vậy.

Nhưng mà lời này nói ra khỏi miệng thì Tô Mộc Lam lại cảm thấy lời nói có hơi xa lạ.

Dù sao đối với nàng thì Bạch Thạch Đường không phải là trượng phu chân chính của mình, nhưng Bạch Thạch Đường lại là thân cha của Bạch Lập Hạ.

"Cơm nước xong thì ngủ một giấc thật ngon, đến chiều thì hẵng về nhà." Tô Mộc Lam chuyển đề tài.

Sau khi trải qua chuyện như vậy thì tất cả mọi người đều có chút căng thẳng thần kinh, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc thì dây thần kinh luôn căng chặt được buông lỏng lại mang đến cảm giác mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút.

"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Cùng nhau ăn một chút gì đi, tối hôm qua ngươi cũng chưa ăn gì cả mà."

Biết Bạch Lập Hạ bị bọn buôn người bắt cóc thì Tô Mộc Lam đến nước còn không uống được ngụm nào, bây giờ cũng cảm thấy bụng trống trơn, nên cũng ngồi xuống cầm đũa lên ăn cơm.

Chỉ là lúc này, mặc dù Tô Mộc Lam cảm thấy đói nhưng cả người cũng rất mệt mỏi, nhìn mấy món ăn tinh xảo trên bàn cũng không thấy có khẩu vị ăn uống, chỉ cố gắng nuốt xuống mấy thìa cháo trắng mềm mại.

Bạch Thạch Đường thấy thế liền gắp thịt heo xào tỏi vào bát cho Tô Mộc Lam.

Mặc dù không phải là một cặp phu thê, nhưng hai người vẫn luôn sinh hoạt trong cùng một căn nhà, ngày thường vẫn luôn ngồi cùng bàn ăn cơm, cho nên lúc này ngồi một mình ăn cơm cùng với Bạch Thạch Đường cũng không khiến Tô Mộc Lam nghĩ nhiều gì cả.

Nhưng lúc này Bạch Thạch Đường gắp thức ăn cho nàng thì lại khiến Tô Mộc Lam có chút hơi mất tự nhiên.

Nếu là sự quan tâm của đối tác thông qua lời nói như ăn nhiều một chút thì cũng được, còn loại hành vi gắp thức ăn thân thiết như này thì Tô Mộc Lam có chút không thích ứng được.

"Cảm xúc có dao động lớn, hơn nữa vừa mới lập xuân, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, là thời điểm rất dễ sinh bệnh, nếu là người bởi vì ăn ít mà ngã bệnh thì Lập Hạ sẽ càng cảm thấy áy náy hơn." Bạch Thạch Đường nói.

Hóa ra là chỉ lo lắng cho đứa nhỏ mà thôi.

Bạch Thạch Đường là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, đối xử với bọn nhỏ thì càng thêm yêu thương, có thể suy nghĩ như vậy thì cũng cực kì bình thường.

Tô Mộc Lam liền không nghĩ nhiều nữa, cũng cảm thấy Bạch Thạch Đường nói có lý, nên liền cố gắng vực dậy khẩu vị, nhét thêm vào miệng thịt heo xào cùng với trứng rán và các loại đồ ăn khác.

Một bát cháo trắng xuống bụng khiến cho Tô Mộc Lam cảm thấy bụng đã được lấp đầy, đứng dậy đi xem bên phía bọn trẻ một chút, thấy bọn nhỏ cũng đã ăn xong rồi, liền gọi tiểu nhị lên dọn dẹp đồ ăn sau đó thu xếp để cho bọn nhỏ đi ngủ một giấc.

Bản thân cũng nằm cùng với Bạch Trúc Diệp ngủ trên một giường, đợi đến buổi chiều thì Bạch Thạch Đường mới điều khiển xe trâu chở mọi người về nhà.

Sau ngày mười lăm thì học đường gia tộc cũng bắt đầu khai giảng.

Bọn nhỏ vội vàng đi học đường đọc sách, những người còn lại trong gia đình cũng bận rộn công việc của năm mới.

Làm việc trong ruộng đất, đi ra ngoài làm công, tất cả mọi thứ đều bắt đầu vào mùa xuân, cũng là dấu hiệu của sự phục hồi vạn vật.

Xưởng cũng khôi phục lại sản xuất, mỗi ngày đều có người ra vào vận chuyển hàng hóa, bận rộn và có trật tự.

Bắp cải muối cay đã bắt đầu được bán ở trên thị trường.

Nhưng không giống như trứng muối có chiến lược thắt chặt buôn bán chỉ cho phép Ngô Ký và Thất Lý Hương bán, bắp cải muối cay được bán toàn diện trên mọi con đường, nhưng mà xưởng cũng không nhắm vào khách hàng mục tiêu là cá nhân mà chỉ nhắm vào các cửa hàng, tiệm rượu, nơi bán đồ ăn,...….