Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 508




Dưới tình hình như thế, nếu như ngã xuống đất hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, rất dễ bị người ta giẫm đạp.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thấy thế, vội vàng kéo tay bốn đứa bé lại, đi về phía trống trải ở bên cạnh, tránh cho người ngoài đụng ngã hoặc là đạp bị thương.

Nhưng cho dù bọn họ có chú ý cẩn thận, tốc độ hành động cũng rất nhanh, nhưng Tô Mộc Lam vẫn bị người đằng sau chạy ra ngoài va vào một phát, cả người đứng không vững lập tức ngã nhào về phía trước.

"Cẩn thận." Bạch Thạch Đường nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam ngã vào lòng Bạch Thạch Đường, người bình yên vô sự, cũng nhanh chóng đứng vững: "Ta không sao..."

Nhưng nàng cũng nhanh chóng phát hiện, bên tay trái của mình vốn nắm chặt cánh tay con, lúc này lại rỗng tuếch.

"Lập Hạ, Lập Hạ đâu rồi?" Tô Mộc Lam cuống quýt hét lên một câu, cũng vội nhìn lại.

Nhưng bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng của Bạch Lập Hạ, chỉ có những người hốt hoảng sợ hãi vì quả cầu lửa kia mà mạnh mẽ đâm tới, còn có những người đến cuối cùng vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, vẫn còn đang đi về phía bên này.

Rộn rộn ràng ràng, hoàn toàn không thể nhìn thấy Bạch Lập Hạ đã đi đâu.

"Xem chừng trong lúc mọi người vội vã chen lấn lúc nãy đã bị tách ra rồi, trước tiên đừng hoảng hốt, ta đi tìm một chút: "Bạch Thạch Đường nói, bây giờ trên đường này nhiều người, đừng để đến lúc đó lại tách ra, mọi người về khách sạn Bằng Lai trước đi, xem thử Lập Hạ có về khách sạn không."

Tuy nói chưa chắc nhất định sẽ ra chuyện bất ngờ giống như quả cầu lửa, nhưng vừa rồi đã có một lần bất ngờ, bây giờ cũng thần hồn nát thần tính một chút, không còn tâm trạng đi xem hội hoa đăng nữa, cần phải nhanh chóng xác nhận sự an toàn của con.

Mặc dù, Tô Mộc Lam đang rất lo cho sự an nguy của Bạch Lập Hạ, nhưng bên cạnh vẫn còn ba đứa trẻ khác, nhất định không được xảy ra tình huống tương tự như vậy được, liền gật đầu: "Ta đưa con về khách sạn trước, cũng xem thử Lập Hạ có trở về hay không, nếu như đợi một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa về ta lại trở ra tìm."

"Mỗi nửa tiếng chúng ta trở về gặp mặt ở khách sạn một lần, xem tình huống tìm kiếm sao rồi."

"Được." Bạch Thạch Đường đồng ý, sau đó vội gọi tên Bạch Lập Hạ rồi đi sang một bên tìm.

Mà phía Tô Mộc Lam bên này cũng dắt ba người Bạch Thuỷ Liễu đi về khách sạn Bằng Lai, vừa đi vừa gọi tên Bạch Lập Hạ, cũng quay qua quay lại nghe ngóng xem có tìm thấy bóng dáng của Bạch Lập Hạ hay không.

Hội đèn lồng nguyên tiêu ở huyện thành thật sự náo nhiệt, vô số kể cô bé có tuổi tác gần bằng Bạch Lập Hạ, trong tay Tô Mộc Lam cũng không có tranh chân dung của Bạch Lập Hạ, đợi đến khách sạn Bằng Lai rồi nhưng cả đường cũng chẳng hỏi được tin tức gì.

Mà khi đến khách sạn, Tô Mộc Lam cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Bạch Lập Hạ.

Trước tiên, đưa ba đứa trẻ còn lại đến phòng khách sạn xong xuôi, dặn dò Bạch Thuỷ Liễu canh em cho kỹ, chỉ cần nàng và Bạch Thạch Đường chưa trở về thì đừng mở cửa.

Không thấy bóng dáng Bạch Lập Hạ đâu, ba đứa trẻ cũng rất lo lắng.

Thấy Tô Mộc Lam muốn đi tìm Bạch Lập Hạ, Bạch Trúc Diệp kéo tay nàng: "Nương, con cũng muốn giúp tìm tỷ tỷ."

"Vừa rồi vì chuyện cầu lửa nên bên ngoài huyên náo rối bời, nhị tỷ đều bị người ta chen lấn đến lạc mất, chúng ta là trẻ con, nếu còn tiếp tục đi tìm nhị tỷ, nhỡ sau đó nhị tỷ trở về rồi, chúng ta không gặp được, chẳng phải sẽ tạo thêm phiền phức cho cha nương sao?" Bạch Mễ Đậu khuyên nhủ.

"Bạch Mễ Đậu nói đúng, ta cũng lo lắng cho nhị tỷ của mấy đứa, chỉ là lúc này cha nương đã rất sốt ruột rồi, chúng ta nhất định không được gây thêm phiền phức nữa."

Bạch Thuỷ Liễu nói: "Nương, nương đi tìm Lập Hạ trước đi, con ở đây xem trúc Diệp và Đậu Mễ, nương yên tâm đi."