Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 507




"Tiểu thư, bây giờ là giờ dậu ba khắc." Mẹ Trương mỉm cười đáp lại: "Vẫn còn một ít thời gian, tiểu thư có thể đi dạo thêm rồi hẳn trở về."

"Ừm." Tiểu cô nương hé miệng cười cười: "Vậy chúng ta đến phía trước xem thử một chút, xem có thứ gì có thể mang về cho nương không."

"Vâng, tiểu thư."

Dứt lời, tớ người hai người bèn đi về phía trước.

Bạch Lập Hạ thấy hai người kia rời đi thì, giật mình.

Giờ Dậu?

Bạch Lập Hạ chớp mắt một cái, bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Đó là chữ tương."

Chữ tương?

Bạch Lập Hạ nói, ba đứa trẻ khác cũng tỉnh ngộ.

Không phải sao, chỉ tiếc gần hoàng hôn, không phải là sắp đến giờ Dậu à, tương dậu, chính là chữ tương nha.

"Nhị tỷ thật lợi hại, câu đố khó như vậy mà cũng đoán được."

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu ở bên cạnh nịnh bợ.

Được khen như thế, Bạch Lập Hạ có hơi ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai.

Cô bé được nhắc nhở mới đoán ra, quả thực không thể tính là thật sự có tài được.

Đoán trúng đố đèn, nhận được đèn lồng vốn có, Bạch Lập Hạ có lòng định tặng chiếc đèn lồng này cho vị tiểu cô nương vừa rồi đã nhắc mình, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không trông thấy bóng dáng của tiểu cô nương kia, Bạch Lập Hạ đành thu đèn vào trước.

Lại đi về phía trước, có gánh xiếc, xa xa, có thể nhìn thấy cao ngọn giáo cao vút bay nhanh, đến mức chẳng thể nhìn rõ chùm tua đỏ trên đầu được, tàn ảnh giống như một đốm lửa.

Bỗng nhiên có một đốm lửa xuất hiện, dường như là được người dùng miệng thổi ra.

Mọi người chen lấn, vây chung quanh để xem màn biểu diễn đặc sắc kia, thỉnh thoảng còn thốt ra vài tiếng ủng hộ nhiệt liệt.

Bọn nhỏ trông thấy mấy thứ vô cùng mới lạ này, muốn nhìn cho rõ ràng, nhưng chiều cao có hạn, cho dù đứng bên ngoài nhảy lên thì cũng nhìn không rõ

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thấy thế, liền dẫn bọn nhỏ đi đến chen lấn, tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn không tệ, để bọn nhỏ có thể xem một chút.

Bịt mắt ném dao, dao đều có thể cắm vào hồng tâm chính giữa.

Tiểu cô nương hơn mười tuổi, thân thể hệt như không có xương cốt, có thể rút mình vào trong một chiếc vạc nho nhỏ, lại dễ dàng nâng người chui ra ngoài.

Dùng ba cây tăm có thể nâng từng mâm sứ bóng loáng nặng nề ở bên trên, hơn nữa mâm sứ còn không ngừng chuyển động nhưng vẫn có thể đảm bảo được nó không hề rơi xuống.

Chân trần đi trên than đang đốt đỏ, lại giống hệt như không có chuyện gì...

Mỗi một tiết mục đều được biểu diễn vô cùng đặc sắc, thấy Tô Mộc Lam và bốn đứa bé đều mở to hai mắt mà nhìn, thỉnh thoảng còn lớn tiếng khen hay.

Sau tiết mục chân trần đi trên lửa than là một vị tráng hán, cầm một cây gỗ được bọc giấy dầu hai đầu, đốt lửa trên chỗ giấy dầu kia, hai đầu gậy gỗ này lập tức được đốt thành hai đốm lửa lớn.

Tráng hán kia vẫy gậy gỗ cầm trong tay, cầu lửa cũng chuyển động theo, trông vô cùng tráng lệ.

Đặc biệt, tráng hán kia có cố ý đẩy cầu lửa đến gần đám người vây xem, sau khi thu được tiếng kêu sợ hãi củba người xem, lại cảm thấy vô cùng thú vị, lại vỗ tay lớn tiếng khen hay một phen.

Chỉ là, lúc tráng hán kia ra sức vung gậy, dường như một đầu giấy dầu trên gậy gỗ không được buộc kỹ, cầu lửa kia vèo một cái bay ra ngoài, bay thẳng vào đám người đang vây xem.

Cầu lửa lớn như thế, nếu rơi vào trên người, vậy nhất định không chết cũng sẽ bị thương.

Người đứng ở hướng quả cầu lửa bay đến thấy thế thì thét chói tai, tản ra bốn phía.

Mà những người khác, có rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy có người chạy ra ngoài, chỉ cho rằng đã xảy ra chuyện, cũng co cẳng bỏ chạy.

Đám người vốn vây xem lập tức loạn thành một đoàn.

Bởi vì bị doạ sợ, rất nhiều người chỉ lo bảo vệ mạng của mình, hoàn toàn không hề để ý đến người bên cạnh như thế nào, mạnh mẽ nhào tới, có thể nói là đụng vào vô số người chung quanh.