Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 50




Người phụ nữ bị những câu nói này nói đến có chút lúng túng, vẻ mặt không biết phải làm sao, chỉ cúi đầu, giọng như muỗi kêu, "Hạt bắp này có chút nhỏ, mài bột không đủ mịn, nhưng nó rẻ ... "

"Ừm, đúng thật là rẻ." Tô Mộc Lam đem hạt bắp trong lòng bàn tay thả về, phủi phủi tay, đến một hạt bụi cũng không có trên tay, cười lên, "Cũng đủ sạch sẽ."

"Đây đều là ta lấy cái sàng sàng qua rồi, vô cùng sạch sẽ, mua về sau đó tuyệt đối không cần ngươi phí sức dọn lại nữa." Người phụ nữ khuôn mặt tràn đầy ý cười, dường như nhìn Tô Mộc Lam lấy lòng.

Hạt bắp nhỏ và cứng, mài ra ăn vào thì đúng thật là mùi vị rất tệ, loại bắp này không dễ bán, người phụ nữ này có lẽ đang rất nóng lòng.

"Ừm, không tệ." Tô Mộc Lam gật đầu, "Cái rổ này của ngươi có bao nhiêu cân hạt bắp?"

"Trong đây không nhiều, có ba mươi cân hơn." Người phụ nữ nghe thấy Tô Mộc Lam hỏi như vậy, thăm dò nói, "Nếu như ngươi lấy hết, ta tính cho ngươi ba mươi cân, ngươi cho ta mười hai văn tiền là được."

"Được, cho ta hết, ta lấy hết." Tô Mộc Lam bỏ cái sọt tre mà bản thân đeo xéo xuống, "Cân rồi, trọng lượng nếu không thiếu, cứ bỏ vào sọt tre là được."

"Được!" Người phụ nữ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bản thân cũng không có đòn cân, chỉ mượn dùng đòn cân Tô Mộc Lam, đem hạt bắp phân ra cân từng đợt, từng chút từng chút hướng về sọt tre của Tô Mộc Lam mà xếp vào.

Đợi đến khi xếp vào sọt tre đó chín phần đầy, hạt bắp cũng xếp xong rồi, số lượng cân ra cuối cùng, là ba mươi mốt cân.

Trọng lượng không mấy khác biệt, Tô Mộc Lam liền lấy túi tiền ra, đếm mười hai văn tiền trả nàng ta.



"Cảm ơn, cảm ơn." Người phụ nữ lấy được tiền, liền vội vàng nhét vào trong lòng.

"Mua bán đồ, đổi đồ vật có giá trị tương đương, thật sự không cần bàn đến việc cảm ơn. Tô Mộc Lam nói, "Đây là loại bắp nhà ngươi trồng sao? So với bắp bình thường thật sự không giống nhau."

Người phụ nữ bị Tô Mộc Lam hỏi, trên khuôn mặt hiện lên một tầng mù mịt, thở dài, " Nói ra chuyện này cũng là do đương gia nhà ta hồ đồ, lúc đó nghe theo rồi tin theo lời nói bậy của người say rượu, nói cái gì mà hạt bắp không thường thấy, hiếm thì sẽ đắt, trồng bắp nhất định đáng tiền."

"Kết quả trồng bắp xuống rồi, không dễ chăm sóc, kết trái lại ít, bắp thu hoạch về cũng không dễ bán, thật là sầu đến chết người."

"Thì ra là như thế." Tô Mộc Lam khẽ gật đầu, cong môi, "Nhưng ta lại rất thích loại hạt bắp này, lần này hạt bắp ta mua từ chỗ ngươi chắc là sẽ đủ ta dùng một phen, nếu như dùng hết rồi, lần sau muốn từ chỗ ngươi mua một ít, đến khi đó làm sao để đi kiếm được ngươi?"

Không những bán hết sạch hạt bắp đem lại lần này, mà đối phương còn muốn mua lại loại hạt bắp không tốt của nhà nàng ta, má người phụ nữ đỏ bừng vì phấn khích, liền vội vàng đáp: "Nhà ta chính là ở thôn Hà Tây, ta họ Đỗ, chồng ta họ Trương, gọi là Trương Võ Hà, nhà của bọn ta ở đầu thôn, trước cửa có một cây trẩu trơn to, nếu như ngươi muốn mua hạt bắp, đến Hà Tây thôn là có thể nhận ra ngay. "

"Được, ta nhớ rồi, sau này nếu như muốn mua, chỉ cần đi Hà Tây tìm ngươi là được."

Tô Mộc Lam đáp lời, "Chỉ là ta không biết lần này khi nào mới có thể dùng hết, hoặc sớm hơn hoặc trễ hơn, nếu như thời gian này có người hỏi giá muốn mua, ngươi cũng không cần để dành cho ta riêng biệt, lỡ như thời gian ta lâu, đến lúc đó cũng làm lỡ thời gian của ngươi bán hạt bắp đổi lấy tiền."

Nếu như bình thường nghe thấy lời như vậy, phần lớn đều sẽ nghĩ chắc là nói từ chối, lấy câu này làm nền để sau này đi mua hạt bắp, nếu như thế sau này nếu như không đi mua, cũng cho thấy lời nàng nói không hề giả dối, có thể nói nghe vào thì chính là một câu rất khôn khéo.