Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 49




Tô Mộc Lam nói câu cáo từ đơn giản, liền vác xéo cái sọt tre, sải bước đi.

Nhưng chưa rời họp chợ, mà men theo các sạp chợ trên phố, thong thả đi về phía trước.

Muốn tìm nghề kiếm sống khác ngoài bán khoai lang sấy dẻo, phải quan sát kỹ lưỡng nhu cầu ở chợ một chút mới được. 

Tô Mộc Lam ôm theo tâm thái như vậy, chỉ đi thong thả, dạo phố chầm chậm, đôi mắt càng nhìn qua nhìn lại hai bên, tỉ mỉ mà quan sát các loại sạp hàng ở chợ, các loại cửa tiệm ở trấn, cách ăn mặc của người đi lại, đoán nhu cầu và mức độ tiêu dùng của họ.

Chỉ đi loanh quanh thế này thôi cũng khiến Tô Mộc Lam cảm thấy hơi choáng váng.

Kiến thức thương mại của kiếp trước, và ngành sản phẩm điện tử hoàn toàn không thể sử dụng được ở đây, trong thời đại không thiếu lao động này, cũng không thiếu thợ thủ công, nếu muốn mở rộng một công việc kiếm tiền khác, đúng thật là không phải một nhiệm vụ dễ dàng.

Suy qua nghĩ lại, Tô Mộc Lam cảm thấy cũng chỉ có thể bán thêm đồ ăn vặt.

Sản phẩm nhiều kiểu nhiều loại, nâng cao số hàng hóa bán được, cũng có thể chống lại rủi ro, cộng thêm khoai lang sấy dẻo trước mắt lượng tiêu thụ không tồi, việc tung ra sản phẩm mới theo làn sóng bán hàng đang nóng này, có thể nói là biện pháp thích hợp nhất hiện nay.

Chỉ là, nên làm ra đồ ăn vặt nào, cũng là một vấn đề khó khăn.

Tô Mộc Lam nhướng mày, lòng đầy tâm sự mà bước về phía trước, cứ đi như vậy, bị sạp hàng phía trước thu hút ánh mắt.

Gần đây, đều là bán trứng gà, trứng vịt, gà sống vịt sống, hoặc là các loại mì lương thực như gạo và mì, đồng thời thu hút ánh mắt Tô Mộc Lam là một sạp nhỏ bán bắp.

Người bán là phụ nữ trạc tuổi nàng, trên quần áo có những mảng vá lớn nhỏ khác nhau, nhưng quần áo được giặt rất sạch sẽ, không có vết bẩn, tóc cũng được kẹp bằng chiếc đũa tre, ngay cả nữa lọn tóc rối cũng không có.

Mà nàng ấy bán là hạt bắp, được nhặt rất sạch, cho vào rổ tre, chất thành đống cao như ngọn đồi, cao chót vót.

Mà hơn nữa hạt bắp so với bình thường không hề giống nhau, cái này nhỏ hơn nhiều, nhưng độ bóng cao hơn, dưới ánh nắng mặt trời, phát sáng rực rỡ.



Tô Mộc Lam nhìn chằm chằm hạt bắp kia một hồi lâu, mắt nhất thời lóe lên tia sáng.

Đây là.....

Bỏng ngô!

Bắp này có nguồn gốc từ Mexico, nếu như theo lịch sử thực tế mà nói, có ghi chép lại cho thấy nó được đưa vào trồng ở địa phương vào thời nhà Minh, nhưng vì năng suất thấp và sức chống chọi yếu nên diện tích trồng không lớn.

Không ngờ đến một triều đại căn bản không có tồn tại, không ngờ lại có trồng bắp.

Nếu như thế thì....

Tô Mộc Lam nhếch khóe miệng lên, vui mừng ngồi xổm xuống, dùng tay vò hạt bắp, sau khi xác định quả là bắp có thể nổ, mới ngẩng đầu hỏi người phụ nữ: "Hạt bắp này bán như thế nào?"

Người phụ nữ hình như không nghĩ tới sẽ có người hỏi hạt bắp của nàng, vội vàng đáp lời, "Một văn tiền hai cân....rưỡi!"

Từ rưỡi cuối cùng kia, dường như là cắn chặt răng mới nói ra khỏi miệng.

Hiển nhiên, hạt bắp này của nàng, không bán được lắm.

Thấy Tô Mộc Lam dường như có chút do dự, người phụ nữ kia lại vội vàng nói, "Một văn tiền hai cân rưỡi, đã rất rẻ, hạt bắp của người khác, đều là một văn tiền hai cân."

"Rẻ có tác dụng gì, hạt bắp này nhỏ, vừa nhìn là biết chủng loại này không tốt, mài ra bột không đủ mịn, ăn vào lại không ngon."

Không đợi Tô Mộc Lam trả lời, bên cạnh đã có người chen vào nói trước một câu.