Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 422




Sau này có cơ hội thì hồi báo người trong thôn một chút, cũng coi như đền bù một chút áy náy.

Còn về phần của Bạch Thạch Đường …

Giúp hắn chăm sóc tốt bốn đứa con của hắn, coi như là bồi thường cho việc tự tiện mượn tên tuổi của hắn vậy...

Tô Mộc Lam nghĩ như vậy, lúc này trong lòng mới yên ổn một chút.

Có điều trong lòng nàng thoáng thoải mái hơn một chút, nhưng bốn đứa đầu củ cải thì đến tối lại không ngủ yên.

Chờ đến khi phòng của Tô Mộc Lam tắt đèn, tất cả đều tiến đến phòng của Bạch Mễ Đậu, nhỏ giọng thì thầm với nhau.

"Đại tỷ, cha chúng ta thật sự còn sống sao?" Bạch Trúc Diệp hỏi.

"Không biết." Bạch Thủy Liễu lắc lắc đầu.

"Nhưng nương nói nương cảm thấy cha còn sống……" Bạch Mễ Đậu nghiêng nghiêng đầu, "Nương nói cái gì cũng đúng, có phải cha đúng là còn sống hay không?"

"Không biết……" Bạch Thủy Liễu lại lắc lắc đầu một lần nữa.

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu là hai đứa song sinh, sau khi liên tiếp nghe được hai câu không biết thì đưa mắt nhìn nhau, tạm thời không biết nên nói cái gì.

"Muội cảm thấy thế này, mặc kệ cha có còn sống hay không, hiện tại việc quan trọng nhất của chúng ta là nghe lời nương nói, chăm chỉ đọc sách, chịu khó giúp nương làm việc để cuộc sống hàng ngày khấm khá hơn một chút."

Bạch Lập Hạ nói tiếp, "Như vậy nếu cha thật sự còn sống thì chờ cha trở về nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của chúng ta tốt đẹp như vậy thì cha cũng yên tâm".

"Thế nếu cha thật sự không còn nữa thì sao……"

"Nếu cha thật sự không còn nữa thì ta lại càng nên làm tốt những việc này, san sẻ nỗi lo với nương." Bạch Thủy Liễu nói bổ sung "Ta cảm thấy, chúng ta không cần rối rắm chuyện cha còn sống hay là không còn sống nữa, chuyện này chúng ta cũng không có cách nào kiểm soát được, cũng không thể đi nghiệm chứng, ngược lại trước mắt là nương đang thu xếp chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, chúng ta phải ngoan ngoãn nghe nương nói, giúp nương làm việc."

Đại tỷ nói rất đúng." Bạch Lập Hạ nói, "Lúc trước bởi vì cha không còn nữa mà nương trở nên hồ đồ một khoảng thời gian, hiện tại đã tỉnh táo lại, lo liệu toàn bộ việc nhà đúng là không dễ dàng, chúng ta cứ nghĩ lung tung, ngược lại cũng sẽ làm nương nghĩ lung tung, sợ là càng khổ sở hơn."

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu liếc nhìn nhau, sau đó mạnh mẽ gật đầu, "Vâng, đúng là như thế, không thể lại khiến nương lo nghĩ quá nhiều, sau này chúng ta nói chuyện cũng sẽ chú ý một chút, không nhắc đến chuyện của cha ở trước mặt nương nữa." Nương thật sự … thực sự không dễ dàng.

"Được rồi, chúng ta cũng đừng nói chuyện này nữa, mấy ngày gần đây nương cùng Bắc bá bá và Phùng bá nương vội vàng làm xưởng Trứng Muối, trong nhà cũng đã có nhiều Trứng Muối đã làm xong, chúng ta đi ngủ sớm một chút, chờ đến sáng sớm ngày mai dậy giúp nương làm một số việc." Bạch Thủy Liễu thúc giục nói.

"Vâng." Ba đứa đầu củ cải khác vô cùng tán thành lời cô bé nói, người nào người nấy tự thu dọn đồ của mình, vội vàng đi về phòng ngủ.

Chờ đến khi ba tỷ tỷ đi về phòng hết, Bạch Mễ Đậu vẫn thắp đèn một lúc lâu cũng không tắt, bản thân cũng không lên giường, ngược lại ngồi ở đầu bàn học, cầm bản văn chương ban ngày học đọc thầm vài lần.

Chờ đến khi đêm đã khuya, chính mình cũng liên tục ngáp vặt mới thổi tắt đèn, lên giường đi ngủ.

Về phía xưởng Trứng Muối, dưới sự thu xếp của Bạch Kim Bắc đã bắt đầu bước vào việc tu sửa.

Bạch Khang Nguyên cũng rất quan tâm đến chuyện này, cả ngày đi cùng Bạch Kim Bắc thu xếp nhân lực.

Mà người dân trong thôn sau khi biết xưởng Trứng Muối là Bạch Kim Bắc và Tô Mộc Lam cùng đứng ra lập lên, công việc hàng ngày được tính tiền theo giá trên thị trường, sau khi khởi công xây dựng xưởng xong cũng chủ yếu muốn thuê người trong thôn tới làm việc, tiền công sẽ cao hơn bên ngoài một chút, vì vậy ai nấy đều sôi nổi tới ghi tên đăng ký làm việc, sau khi làm việc lại dồn mọi trí lực để làm, không hề có dấu hiệu lười biếng.