Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 419




Nàng vẫn cảm thấy không thể tin tưởng nổi.

Kia chính là vách núi, không thể nào vẫn còn sống được...

"Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, quan trọng nhất là ở chỗ muội tình nguyện tin tưởng cái gì, chỉ cần muội tin tưởng Bạch Thạch Đường còn sống là đủ rồi."

Phùng thị nghe xong lời nàng nói, lại gãi gãi lỗ tai, tiếp đó lại gật đầu, "Được rồi."

Thấy Phùng thị rõ ràng không quá tin tưởng, nhưng vẫn nhẫn nại không hề cất tiếng phản bác hay truy vấn, trong lòng Tô Mộc Lam lập tức vô cùng áy náy.

Chẳng qua những chuyện như thế này không phải là nàng không muốn thẳng thắn thành khẩn chia sẻ với Phùng thị, nàng chỉ sợ ngộ nhỡ có một ngày, Phùng thị quan tâm nàng cũng sẽ gia nhập vào phe phái thúc giục kết hôn.

Có một số việc nếu đã làm thì phải tính toán làm một cách toàn diện, triệt để cho ổn thỏa.

Như vậy mới có thể đảm bảo tình hữu nghĩ bền lâu giữa hai nhà.

"Cái gì mà nói được rồi, nói như vậy giống như là rất khó xử ấy." Tô Mộc Lam chạm vào cánh tay của Phùng thị "Muội thật sự cảm thấy Thạch Đường nhà muội còn chưa chết mà." "Biết rồi." Phùng thị cười hì hì.

Tô Mộc Lam nói thế nào thì là thế ấy.

Bên này, Trịnh thị về tới nhà.

Thời tiết nóng bức, bà chạy một chuyến ra cửa như vậy, lúc này cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn rót nước trà ra uống.

Ừng ực ừng ực, bà uống một mạch hai chén, sau đó mới buông chén trà xuống.

"Khát như vậy sao." Bạch Khang Nguyên thấy ấm trà đã trơ đáy, đang định múc nước để cho vào bếp lò đun, khi quay người lại nhìn thấy Trịnh thị ngồi ở trong nhà chính không nói một lời, ông liền mỉm cười hỏi "Nét mặt cũng cau có thế."

"Sao, làm bà mối không suôn sẻ à?"

"Đúng là không suôn sẻ tí nào."

Trịnh thị thở dài, "Có điều ta chỉ phỏng đoán vợ Thạch Đường có lẽ sẽ hơi do dự một chút, những lời khuyên nhủ ta đều đã nghĩ kỹ rồi, thậm chí còn nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng mà thật không ngờ, vợ Thạch Đường nói ra những lời này…"

Nghe Trịnh thị nói xong những lời này, Bạch Khang Nguyên hết sức kinh ngạc mà mở to hai mắt, "Vợ Thạch Đường này …"

Ông do dự trong chốc lát rồi nói tiếp, "Cái này có chắc là lý do hàng đầu hay không."

"Thật không, ta cũng suy nghĩ thế, ông xem nói như vậy có phải là vì con bé không vừa mắt Trương Môn Nghĩa kia, lấy lý do này để cự tuyệt, hay là vì con bé thật sự cảm thấy Bạch Thạch Đường chưa chết, vẫn có thể trở về?"

Trịnh thị nhíu mày thật chặt.

Bạch Khang Nguyên lại suy nghĩ một hồi lâu, trầm giọng nói, "Ta cảm thấy thế này, không quan tâm đến chuyện hiện tại con bé cự tuyệt việc hôn nhân này hay là thật sự cảm thấy Bạch Thạch Đường còn ở nhân thế.

Cả hai đều không quan trọng, quan trọng là chắc chắn vợ Bạch Thạch Đường không muốn tái giá."

"Sau này cũng đừng lo lắng chuyện này không xảy ra, nếu vợ Bạch Thạch Đường đã nói những lời như vậy thì con bé chính là phụ nữ có chồng chứ không phải là quả phụ, nếu cứ đề cập đến chuyện này thì không thích hợp."

"Ừ." Trịnh thị gật đầu, "Cái này ta tự nhiên biết, ngày mai ta sẽ nói rõ ràng cho nhà họ Trương."

Dứt lời, bà lại thổn thức nói, "Có điều may mà chuyện này không có nhiều người biết, cho nên cũng không đến mức quá xấu hổ, coi như vẫn còn ổn."

"Ừ, chuyện này coi như vẫn còn may mắn." Bạch Khang Nguyên gật gật đầu, sau đó lại nói, "Có điều bà cũng đừng vui mừng quá sớm, chuyện này có đôi khi cũng chưa chắc đã tốt như mình nghĩ, ngộ nhỡ Trương Môn Nghĩa không đến được với vợ Bạch Thạch Đường mà hai nhà trở nên bất hòa cũng là chuyện phiền phức, đến lúc ấy lòng tốt sẽ biến thành chuyện xấu."

"Tóm lại chuyện này không phải là do người khác cầu xin chúng ta hỗ trợ, là tự chúng ta đưa ra quyết định, chẳng thể trách người khác được.

Sau này cũng không được vì chuyện này mà tức giận với vợ Bạch Thạch Đường."

"Ừ." Trịnh thị lên tiếng, liếc Bạch Khang Nguyên một cái, "Ta là người đã nửa thân nằm xuống mộ rồi, chẳng lẽ chút đạo lý này mà cũng không rõ nữa sao? Ông cứ yên tâm đi, ta vẫn biết rõ điều này."