Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 418




Một nữ tử mà không muốn gả đi, nguyên nhân đầu tiên là còn vướng bận con trẻ, mặt khác vẫn còn tình cảm với chồng cũ.

Đặc biệt là trường hợp của Tô Mộc Lam, trước đó lì lợm la liếm gả cho Bạch Thạch Đường, đoán chừng là trong lòng rất thích Bạch Thạch Đường cũng nên...

Thích đến mức không ngần ngại nói ra chồng mình chưa chết, bản thân mình không phải quả phụ, triệt để phá hỏng con đường tái giá của mình.

Có điều nếu Tô Mộc Lam đã nói trắng ra Thạch Đường không chết, mặc kệ là nói thật hay giả, với Tô Mộc Lam mà nói nàng không hề coi bản thân là quả phụ, đương nhiên chẳng có lý nào lại nói đến chuyện kết hôn.

"Là thím hấp tấp rồi." Mặc kệ Tô Mộc Lam có nói thật hay không, nhưng nếu nàng đã kiên quyết như thế thì hiện tại Trịnh thị chỉ có thể nói là bản thân mình có lỗi để đền bù thất lễ cho Tô Mộc Lam.

"Thím cũng đừng nói lời khách sáo như thế, chẳng qua thím muốn tốt cho cháu, có điều chuyện như thế này cháu vẫn luôn không nói ra ngoài, sợ mọi người cảm thấy cháu tâm thần."

Tô Mộc Lam nói, "Hiện tại nếu thím đã làm người mai mối cho cháu, cháu cũng không thể giấu được nữa, ít nữa vẫn phải làm phiền thím nói lại chuyện này với nhà họ Trương."

"Chuyện này cháu cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói ổn thỏa với người nhà họ Trương." Trịnh thị liên tục gật đầu, "Thôi được rồi, bây giờ cháu cũng đang bận rộn làm việc, ta cũng không ở đây ồn ào làm phiền các cháu nữa, các cháu cứ làm việc đi, ta cũng mau chóng phản hồi lại cho nhà người ta."

"Làm phiền thím." Tô Mộc Lam vội vàng đứng lên, lấy cái niêu lẩu từ nhà bếp ra nói "Đây là món vịt quay do đích thân cháu làm, lấy nước sốt để ướp, ăn vào mùi vị cũng tạm được, thím mang về cùng Lý chính thúc nếm thử xem sao."

Trịnh thị biết Tô Mộc Lam vì cự tuyệt chuyện này mà cảm thấy có lỗi với bà, khiến bà phải bận rộn chạy đi chạy lại, cho nên đưa một ít thức ăn cho bà.

Để Tô Mộc Lam an tâm hơn, Trịnh thị liền không cự tuyệt nữa, mỉm cười nhận lấy, "Món này đúng là chưa từng ăn, vậy ta mang về nếm thử vậy".

"Thím mang về nếm thử, cảm thấy ăn ngon thì lại đến lấy." Tô Mộc Lam vừa nói vừa tiễn Trịnh thị ra cửa.

Chờ đến khi quay trở lại sân, bản thân thở dài một hơi.

Trong lòng còn thầm xin lỗi Bạch Thạch Đường đã mất.

Không để người chết an giấc ngàn thu, còn bị nàng lấy ra làm lá chắn, thật đúng là tạo nghiệt.

Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chung quy lại chuyện thành thân này thật sự không nằm trong phạm vi cân nhắc suy nghĩ của nàng.

Ít nhất là trước mắt không có.

Thứ nhất, việc kiếm tiền nuôi gia đình bản thân nàng cũng có thể làm được.

Thứ hai, nếu Tô Mộc Lam nàng thật sự muốn thành thân thì nàng càng hy vọng là vì tình yêu, chứ không phải là vì trách nhiệm hoặc là vì những dự định cho tương lai.

Nhưng hiện tại nàng chưa nhìn thấy cái mà nàng gọi là tình yêu.

Cho nên, chuyện này nàng không hề do dự mà muốn cự tuyệt.

Có điều, Trịnh thị đã khơi mào chuyện này, chứng tỏ trong lòng bà đã có ý tưởng này, thậm chí là ăn sâu bén rễ.

Lần này nàng cự tuyệt, nhưng chắc chắn sẽ còn có lần sau.

Vả lại lúc này là Trịnh thị, lần tới có thể là những người khác, sẽ rất phiền phức khó chịu.

Nhưng những người này cũng coi như có ý tốt, có đôi khi nói nhẹ không được, nói nặng lời cũng không xong.

Có thể nói là một chuyện đặc biệt phiền phức.

Dứt khoát lấy lý do Bạch Thạch Đường có lẽ vẫn còn sống để ngụy trang, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của mọi người, đổi lấy sự thanh tĩnh lâu dài.

Tô Mộc Lam chớp mắt một cái, một lần nữa lại ngồi xuống ghế, tiếp tục làm Trứng Muối.

"Muội cảm thấy Bạch Thạch Đường còn sống sao?" Phùng thị mở miệng hỏi.

"Vâng." Tô Mộc Lam gật gật đầu.

"Thật hay giả……" Phùng thị gãi gãi lỗ tai.