Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 411




Việc này còn tốt hơn nhiều so với trước đây Bạch Kim Bắc chi mấy trăm lượng bạc để đi đầu tư kinh doanh dược liệu mà không biết có được lãi lời gì hay không.

Bạch Kim Bắc và Phùng thị cơ hồ là không có bất kì do dự gì, đồng ý chuyện này ngay tại chỗ, hai nhà thương lượng ký tên, Tô Mộc Lam cầm tiền ra giao cho Bạch Kim Bắc...

Chuyện lập xưởng coi như đã quyết định xong.

"Chuyện lập xưởng này muội cứ yên tâm giao cho ta, hôm nay ta sẽ bắt đầu thu xếp, chuyện này phải làm gấp, chúng ta cũng tranh thủ hoàn thành xong xưởng sớm một chút để bắt tay vào việc."

Trong khi Bạch Kim Bắc nói chuyện còn vỗ ngực cam đoan, sau đó lại nói, "Chẳng qua việc mở xưởng này là lần đầu tiên ta làm, chúng ta cũng phải thương lượng nhiều hơn mới được." "Được." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm gật đầu.

Nói xong chuyện lập xưởng, Bạch Kim Bắc cùng Phùng thị đi về phía nhà mình.

Bạch Kim Bắc vuốt túi bạc nặng trĩu trong lồng ngực như ngẫm nghĩ điều gì đó.

Tô Mộc Lam hợp tác mở cửa hàng Ngô Ký ở trên thị trấn, còn cả quán Thất Lý Hương ở trong huyện thành, đều kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần một cửa hàng Ngô Ký, Bạch Kim Bắc đoán chừng một tháng phải có mười mấy lượng bạc.

Quán Thất Lý Hương kia càng không cần phải nói, việc kinh doanh còn khá hơn nhiều.

Cả hai cửa hàng này mỗi tháng chia tới tay đoán chừng cũng phải có mấy chục lượng bạc.

Chỉ cần nhìn sự nhanh nhẹn của Tô Mộc Lam khi lấy bạc ra vừa rồi cũng đủ biết trong tay nàng lúc này nhất định là vô cùng dư dả.

Nếu cứ tiếp tục theo tình huống này thì chuyện một mình Tô Mộc Lam muốn mở ra xưởng Trứng Muối này cũng không khó khăn lắm.

Chung quy lại là đã có đủ bạc, nếu nói tới năng lực quản lý thì nhìn vào cách Tô Mộc Lam có thể xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp như vậy, bên cạnh đó lại chăm lo cho bốn đứa trẻ rất tốt, việc đối nhân xử thế ở trong thôn cũng không có bất cứ sai sót nào.

Tất cả điều này đều đủ chứng minh nàng có thể quản lý tốt một cái xưởng.

Nhưng Tô Mộc Lam không tự mình mở xưởng này ra, lại muốn tìm nhà hắn.

Ngoài việc sợ trứng gà để trong một rổ sợ sẽ vỡ nát hết ra thì cũng có thể là vì có quan hệ tốt với Phùng thị, nghĩ rằng mình có tiền cũng muốn nhà chị em tốt của mình cũng có thể kiếm được một ít.

Càng quan trọng hơn là Bạch Kim Bắc hắn ngoài việc có kinh nghiệm buôn bán ở bên ngoài thì ở trong thôn cũng có uy vọng nhất định, làm những chuyện như thế này sẽ thuận tiện và dễ dàng hơn.

Hơn nữa nếu xưởng Trứng Muối có thể mở ra buôn bán phát đạt thì sẽ tương đương với việc buộc chặt lợi ích của hai nhà lại với nhau, mẹ con cô nhi quả phụ Tô Mộc Lam càng có chỗ đứng vững chắc ở trong thôn hơn.

Không thể không nói, Tô Mộc Lam rất thông minh.

Nhưng sự thông minh này cũng có nguyên nhân, và nó được sử dụng đúng cách, đặc biệt quan trọng nhất là vì trải sẵn đường cho bọn nhỏ đi sau này, coi như là vất vả suy đi tính lại để mọi chuyện hoàn hảo.

Người thông minh lại lương thiện là người đáng để kết giao và tin tưởng nhất.

Bạch Kim Bắc không nhịn được gật gật đầu.

"Chàng suy nghĩ cái gì thế, sao cứ gật gù như giã tỏi thế." Phùng thị thấy cử chỉ nhỏ của Bạch Kim Bắc như vậy liền lấy khuỷu tay huých vào hắn.

"Càng nghĩ càng cảm thấy xưởng này có thể làm được." Bạch Kim Bắc cười nói, "Vừa nãy trở về vốn vừa buồn ngủ vừa mệt, bây giờ ngược lại tinh thần lại rất phấn chấn, nàng tạm cầm bạc về trước đi, ta đi xem địa bàn lập xưởng một chút."

Nói xong, Bạch Kim Bắc đưa túi tiền kia cho Phùng thị, rảo bước về phía đông của thôn.

Hầu hết đất nông nghiệp trong nhà cùng với đất xây nhà cửa đã được quây lại đều ở phía đông của thôn.

Từ ngày xưa, cha của Bạch Kim Bắc nghĩ nếu có nhiều con cháu thì quy hoạch thêm mấy chỗ xây nhà, chờ đến khi nhóm con cháu lấy vợ thì cũng có chỗ để xây nhà.

Nhưng mà Phùng thị chỉ sinh được mỗi một đứa con là Bạch Vĩnh Hòa, cánh đồng bên kia liền để không, lúc này cũng coi như có tác dụng.