Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 248




Lúc trước trong thôn có nhiều bà nương cũng phơi khoai lang đỏ khô như vậy, chẳng phải tất cả đều bị thất bại hết hay sao.

Hơn nữa, cuộc sống hàng ngày của nhà người khác tốt đẹp như thế, ngươi có ghen tị đến mấy thì tiền bạc cũng không chạy vào tay ngươi được.

Lùi lại về phía sau nhìn tổng thể mà nói, chuyện này rốt cuộc cũng là do mệnh số.

Có người cả đời kiếm tiền, nhưng cũng có khối người đến chết cũng không tiêu được.

Cứ thật thà, chân thành làm tròn bổn phận của nhà mình trong cuộc sống hàng ngày mới là chuyện tốt nhất …

Người đi qua cửa nhà Tô Mộc Lam đều trải qua đấu tranh tư tưởng cực kì mãnh liệt.

Có điều cuối cùng cơ bản đều quay về bình tĩnh.

Dựa theo lời nói của Quế thị, Tô Mộc Lam ngâm khuôn đúc bánh trung thu vào bên trong dầu, đến ngày hôm sau thấy khuôn ngấm gần hết thì mang ra chỗ râm mát thoáng gió để phơi khô dầu trên khuôn đúc.

Rồi sau đó Tô Mộc Lam bắt đầu làm bánh trung thu.

Bột năng, bột gạo nếp, đường, sữa dê trộn đều với nhau để nhào bột, sau khi trộn bột xong thì cho bột vào vỉ hấp chín, tiếp đó chia ra thành những cục bột nhỏ, cán thành vỏ bánh, nghiền nát đậu đỏ cho vào bên trong vỏ bánh, đặt ở trong khuôn.

Ấn mạnh xuống, đè cho bằng đáy, chờ một lát thì nhẹ nhàng gõ vào mặt đáy phía sau của bánh trung thu, hoặc gõ mạnh khuôn vào thớt một cái, bánh trung thu sẽ bung ra khỏi khuôn, sau đó dùng cọ chải nhẹ nhàng một ít bột năng cho bám vào phía trên bánh là hoàn thành bánh trung thu.

Bột năng và gạo nếp sau khi được hấp chính có màu trắng trong suốt, bóng bẩy như pha lê, toàn bộ bánh trung thu nhìn bề ngoài rất ẩm ướt và thơm ngon, trông hoàn toàn khác với những loại bánh trung thu được nướng có màu nâu nhạt.

Mà bánh trung thu như vậy sau khi được làm ra cần phải bảo quản trong nhiệt độ đông lạnh, lúc nào muốn ăn thì phải lấy ra trước nửa giờ để rã đông thì hương vị mới ngon nhất, lành lạnh, vị mềm mại thơm ngọt, ai nấy đều thích ăn.

Đây chính là bánh trung thu da tuyết.

Bánh trung thu da tuyết cần được đông lạnh hoặc là ướp lạnh, mà lúc này không có điều kiện chuẩn bị dụng cụ để chứa như vậy, Tô Mộc Lam liền cải tiến vỏ bánh trung thu da tuyết này, tăng tỷ lệ bột năng lên để đảm bảo bánh trung thu ở nhiệt độ bình thường sẽ không bị chảy nhão và dính tay.

Tuy bột năng không mềm mại và dẻo như bột nếp, nhưng vì khi làm bột năng đã tẩy đi tinh bột mì nên hương vị hoàn toàn giống với bánh trung thu.

Nói tổng thể thì coi như đã bảo lưu một cách tối đa vỏ bánh trung thu da tuyết mềm dẻo như yêu cầu đặt ra.

Sau khi Tô Mộc Lam ăn thử, một lúc sau mới cảm thấy chính mình làm coi như đã thành công.

Đến khi bốn đứa đầu củ cải sau khi ăn thử bánh trung thu da tuyết này thì đứa nào đứa nấy đều sáng mắt lên, hô to ăn ngon.

"Lần đầu tiên ăn bánh trung thu như thế này, đúng là lạ thật."

"Còn không phải sao, từ trước đến nay bánh trung thu đều là bánh nướng, hiếm khi thấy bánh nhân đậu, mứt táo, phần lớn là năm loại nhân, bên trong vừa khô vừa bở, rất khó ăn."

"Nếu nhà ai năm nào mà nướng nhiều bánh trung thu quá mà mấy ngày liền ăn không hết bánh trung thu ấy chẳng khác gì cục gạch, rơi xuống mặt đất cũng có thể đệp vỡ chân …"

"Ba người các ngươi đúng là quen nếm món ăn dưới tay nghề của nương nên kén cá chọn canh." Bạch Thủy Liễu cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ vào trán, "Trước kia có những lúc còn không có bánh trung thu ăn, có thể ăn một cái bánh đường đã phải cám ơn trời đất rồi, thế mà bây giờ còn đòi bắt bẻ rằng bánh trung thu 5 nhân không thể ăn nổi."

"Đây chẳng phải là chuyện bình thường sao, ai bảo tay nghề của nương tốt như vậy?" Bạch Trúc Diệp túm tay áo của Tô Mộc Lam, õng ẹo như làm nũng nói "Mỗi ngày đều được ăn đồ do nương làm, khẩu vị chẳng phải là càng ngày càng kén chọn hay sao."

Dáng vẻ này khiến Tô Mộc Lam cũng phải buồn cười, "Được rồi, chẳng phải như vậy là ăn vạ ta hay sao?"

"Nhất định rồi, sau này bất kể thế nào cũng phải ăn vạ nương cả đời đó." Bạch Trúc Diệp hì hì cười.

Muốn nương cả đời đều phải làm cho bọn họ ăn mới được.