Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 247




"Từ sáng sớm đi lên thị trấn mua đồ vật, bận bịu đến lúc này mới trở về."

"Là do ta đã làm xong đồ vật, nghĩ sớm giao cho muội một chút, tới sớm hơn thời điểm giao hẹn mà không nói trước với muội một tiếng, cho nên đâu thể là lỗi của muội được?"

Quế thị cười ha hả, lấy đồ vật ra tới cho Tô Mộc Lam xem, "Muội nhìn thử xem, có phải là dáng vẻ mà muội yêu cầu hay không?" Tô Mộc Lam tiếp nhận, cẩn thận quan sát từng cái một lượt.

Chất gỗ táo tàu, chỗ tay cầm được mài giũa hết sức bóng loáng, mà bên trong khuôn đúc có bông hoa được khắc vô cùng tinh xảo, nhìn sống động như thật, căn cứ theo tiêu chuẩn chế tác thủ công thì có thể nói là đạt mức thượng thừa.

Kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, kiểu dáng hoa gần đúng theo lời Tô Mộc Lam nói.

Về cơ bản mà nói, Tô Mộc Lam rất vừa lòng với khuôn đúc bánh trung thu này.

"Không tồi." Tô Mộc Lam không nhịn được gật đầu liên tục, "Tay nghề của Quế tẩu tử đúng là không tồi."

"Haiz, tay nghề sống tạm qua ngày, tạm thời có thể nhìn được, là do muội không chê thô ráp thôi." Quế thị được Tô Mộc Lam khen, khuôn mặt hơi ửng hồng một chút.

Bốn cái khuôn đúc tổng cộng là một trăm đồng, Tô Mộc Lam thấy Quế thị vội vàng tới giao đồ như vậy, nhất định trong nhà cũng có chuyện muốn lo toan, nàng vội vàng cầm tiền ra tính tiền cho nàng ta.

Tiện thể nàng đang cầm tiền bên mình, vì vậy nàng cầm một xâu tiền đồng đưa cho Quế thị.

Quế thị đếm sơ qua rồi nhét vào trong ngực, "Cũng sắp đến buổi trưa rồi, nương của Thủy Liễu bận gì thì làm đi, ta đi trước đã, sau này cần làm khuôn đúc gì thì cứ tới tìm ta là được."

"Không biết trước kia muội đã từng làm bánh trung thu chưa, nhưng ta cứ nhắc nhở một câu, trước khi làm nhớ ngâm khuôn đúc này vào dầu trong đêm, để dầu ngấm vào khuôn thật kỹ, gỗ sẽ không bị khô và nứt, đến lúc làm bánh trung thu cũng dễ tháo ra."

"May nhờ có Quế tẩu tử nhắc nhở, nếu không đúng là không biết chuyện này." Tô Mộc Lam cười nói.

Kiếp trước nàng đã từng làm bánh trung thu, nhưng mặc kệ là dùng khuôn đúc thủ công củba người khác làm hay là tự mình đi mua thì đều đã trải qua xử lý, chi tiết nhỏ như vậy, Tô Mộc Lam đúng là không biết.

Thấy khi Tô Mộc Lam nói chuyện rất thẳng thắn thành khẩn, không giống như là cố ý khách sáo, Quế thị cười cười, cảm thấy rất có ấn tượng tốt về nàng.

Nghĩ đến việc phải làm trong nhà, Quế thị không ở lâu, nhanh chóng rời đi.

Còn Tô Mộc Lam lại bắt đầu thu dọn vài thứ đang đặt ở cửa.

Gạo, bột mì, bột gạo nếp, dầu …

Vô số đồ vật chất thành một đống lớn.

Bốn đứa đầu củ cải cũng giúp nàng nâng vác thu dọn.

Ban ngày ban mặt, các hộ gia đình đều không có thói quen đóng cửa sân, nhà của Tô Mộc Lam cũng như thế, người đi ngang qua nhìn xuyên thấu qua cánh cửa rộng mở thấy một đống đồ vật liên tục được dọn vào trong phòng.

Tô Mộc Lam này đúng là có bản lĩnh thật.

Những người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này đều tặc lưỡi thổn thức.

Đương nhiên là có hâm mộ.

Bởi lẽ trước đó cuộc sống hàng ngày của nhà Tô Mộc Lam không được coi là dư dả, hiện giờ còn hợp tác với người khác mở cửa hàng, có lẽ mỗi ngày đều được ăn cơm tẻ, bánh bao trắng, có thể còn thường xuyên được ăn thịt.

Nếu nói không hâm mộ thì là giả.

Ghen tị …

Có lẽ cũng có một chút.

Rốt cuộc đều là người trong cùng một thôn, ngày thường cũng thường xuyên gặp mặt, bỗng nhiên người ta có thể kiếm tiền, cuộc sống hàng ngày tốt đẹp, trong lòng mọi người dù gì cũng hơi chạnh lòng.

Có điều nỗi ghen ghét này phần lớn bị đè xuống trong lòng.

Trên đời này có nhiều người có bản lĩnh như vậy, hơn nữa Tô Mộc Lam làm thức ăn đúng là ăn rất ngon, chính mình có nghĩ thế nào cũng không làm ra được, có thể nói nói là ghen tị nhưng lại không có tư cách ghen tị.