Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 208




"Lúc trước chẳng phải nương đã kể rồi còn gì, sư phụ dạy Tề Thiên Đại Thánh nhiều bản lĩnh như vậy, chắc chắn cũng rất nghiêm khắc, nếu Tề Thiên Đại Thánh là đồ đệ, đương nhiên cũng sẽ sợ sư phụ."

Ở hiện thực có lẽ là như vậy, nhưng đó là trong giấc mộng nha, trong giộng liệu có giống như thế không?

Bạch Lập Hạ hơi dở khóc dở cười, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của Bạch Mễ Đậu, đành phải gật gật đầu, "Được rồi, buổi tối hôm nay ta sẽ thử một lần, để xem có được hay không."

"Bảo đảm được!" Bạch Mễ Đậu vênh chiếc cằm nhỏ lên.

Tô Mộc Lam ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười, có điều trong lòng lại dao động.

Một khúc dạo đầu của truyện Tây Du Ký lại kiến bọn nhỏ say mê như vậy, đủ thấy sức hấp hẫn của tác phẩm nổi tiếng, buổi tối có thể lại kể tiếp một đoạn khác.

Có điều bây giờ nàng cũng không thể kể lâu như vậy, khiến trong đầu của bọn nhỏ đầy ắp chuyện này, đến khi đi ngủ cũng không ngủ yên được.

Quyết định ý tưởng này, Tô Mộc Lam giục bốn đứa đầu củ cải nhanh chóng ăn cơm sáng.

Vừa mới thu dọn chén đũa xong, người tới làm nhà giúp đã lục tục đi tới, Bạch Khang Nguyên thu xếp việc làm tiếp theo, Tô Mộc Lam cùng đám trẻ đảm bảo tốt công tác hậu cần.

Một lúc lâu sau thì Phùng thị cũng tới, giúp Tô Mộc Lam nấu nướng, làm một phần mì vằn thắn để ăn vào buổi trưa.

Tới buổi chiều, Ngô Trác Viễn tới một chuyến, lại tặng một ít đậu hũ cùng giá đỗ.

Tô Mộc Lam thấy thế, vội vàng chối từ.

Hai ngày trước Ngô Trác Viễn cũng tới một chuyến như vậy, tặng rất nhiều đậu hũ cùng giá đỗ, vừa rồi cũng mới ăn hết.

"Nhà của Tô tẩu tử sửa tường sân, ta cũng không giúp được việc gì, trong lòng rất áy náy, nghĩ Tô tẩu tử chiêu đãi ngưới tới giúp việc chắc chắn là làm cơm tập thể, đậu hũ và giá đỗ hầm thành một nồi to cũng được, khi nấu mì sợi cũng dùng được, nấu canh cũng cho vào được.

Món gì cũng sẽ dùng đến nên tới đưa một chút cho Tô tẩu tử, để Tô tẩu tử đỡ phải đi lên trấn mua." Ngô Trác Viễn ngừng

lại một lát rồi nói tiếp "Tô tẩu tử đừng ghét bỏ là được."

Nói đến mức này rồi thì Tô Mộc Lam cũng không tiện từ chối nữa, mặt dày mà nhận lấy, hỏi Ngô Trác Viễn về những việc liên quan đến cửa hàng, xem lúc này dọn dẹp thế nào.

"Phần lớn đều ổn rồi, còn mấy thứ vặt vãnh nữa thì ta chỉ cần hai ngày nữa là hoàn thành." Ngô Trác Viễn nói.

"Thế thì vừa hay." Tô Mộc Lam cười nói, "Việc trong nhà ước chừng cũng chỉ hai ba ngày nữa là xong.

Khi nào hết bận thì ta sẽ tới cửa hàng, chúng ta sẽ thương lượng xem làm món ăn gì."

Chuyện làm ăn buôn bán này, nên tiến hành sớm không nên để lâu.

Vì nàng bận việc ở nhà nên không đi họp chợ, thời gian nhử mồi không thể quá dài, phải nắm chắc thời điểm quan trọng mới được.

"Được rồi." Ngô Trác Viễn thấy Tô Mộc Lam suy nghĩ sâu sắc, trong lòng càng yên tâm hơn, hắn chỉ hàn huyên thêm vài câu rồi vội vội cáo từ trở về trên trấn, tiếp tục lo việc của cửa hàng.

Tô Mộc Lam ở nhà cũng tiếp tục thu xếp chuyện trong nhà.

Cứ thế lại bận rộn trong hai ba ngày, mọi việc trong nhà coi như làm xong.

Tường sân, giường đất, bệ bếp, lò nướng …

Trên cơ bản là sửa sang lại theo ý tưởng của Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam dẫn dốn đứa đầu củ cải thu dọn những tạp vật còn sót lại trong nhà, chỉnh lý lại những đồ vật cho ổn thỏa, thừa dịp này, Tô Mộc Lam dứt khoát làm một cuộc tổng vệ sinh.

Thu đông khô ráo là thời điểm dễ phát sinh dịch bệnh nhất, thời đại này trình độ chữa bệnh có hạn, để đảm thân thể khoẻ mạnh, phải làm tốt công tác dự phòng mới được.

Việc dọn dẹp cẩn thận, bảo đảm hoàn cảnh sinh hoạt sạch sẽ ngăn nắp có thể nói là đặc biệt quan trọng.

Suốt một ngày bận rộn, đến khi trời chiều chạng vạng thì Tô Mộc Lam và bốn đứa đầu củ cải mới dọn dẹp xong, tất cả ngồi ở đầu sân hít thở nghỉ ngơi.