Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 207




Bạch Kim Bắc cười khà khà, lại đưa ly trà qua, "Nói nhiều như vậy, chắc nương tử cũng khát nước rồi, uống một ngụm trà đi.

Lúc này Phùng thị không từ chối nữa, vươn tay đoạt chén trà, uống một cạn một hơi sạch sẽ, sau đó lau miệng, "Được rồi, mau dọn dẹp đi, giục Vĩnh Hòa sớm đi ngủ thôi."

"Đúng rồi, ta hầm chén canh gà cho thằng bé, chàng múc lên mang cho nó đi, để nó uống một chút, không uống hết một chén thì cũng phải uống nửa chén mới được."

"Đứa nhỏ này thật sự là quá cầu tiến, đọc sách cũng không biết sớm muộn gì, chỉ sợ thân thể nó không chịu nổi, đúng là đặt ra chuyện gì đều phải thực hiện bằng được mới thôi, không biết cái tính này giống ai!" Giống ai?

Ai biết …

Bạch Kim Bắc sờ sờ cái mũi, mở miệng đáp lời, bưng canh gà tới phòng Bạch Vĩnh Hòa, giục thằng bé uống xong canh rồi sớm đi ngủ.

Hôm sau, Tô Mộc Lam dậy sớm, dọn dẹp làm cơm sáng.

Bốn đứa đầu củ cải cũng rời giường theo, giúp đỡ dọn dẹp sân, đi giếng nước xách nước về.

Ban ngày có nhiều người làm việc trong nhà, không cần nhiều nước để hòa vào bùn, nhưng cần nước để pha trà.

"Nương, tối hôm qua con mơ thấy Cân Đẩu Vân!" sau khi ăn cơm sáng, Bạch Mễ Đậu vui vẻ phấn khích mà nói với Tô Mộc Lam.

"Thật không, thế con có mơ thấy gậy Kim Cô hay không?" Tô Mộc Lam cười nói.

"Không mơ thấy." Bạch Mễ Đậu gãi gãi lỗ tai, "Con sẽ tranh thủ đêm nay mơ thấy gậy Kim Cô."

"Tốt nhất là mơ thấy 72 phép biến hóa." Bạch Trúc Diệp đứng ở bên cạnh cười nói, "Muốn biến thành cái gì thì biến thành cái ấy, như vậy mới thú vị chứ."

"Tốt nhất là tới Thiên cung nhìn một chút, xem vườn Đào tiên trông như thế nào." Bạch Thủy Liễu uống một ngụm cháo trứng gà rồi nói.

Thấy con gái Bạch Thủy Liễu bình tĩnh điềm đạm nhất nhà không thích nói đùa lúc này cũng hết sức say mê Tây Du Ký, Tô Mộc Lam mím môi cười cười, nhưng nhìn thấy Bạch Lập Hạ ngồi ủ rũ ăn cơm ở kia, khuôn mặt cũng không hứng thú, thảo luận Tây Du Ký sôi nổi như ba đứa đầu củ cải khác, lập tức hơi lo lắng một chút dò hỏi.

"Lập Hạ, con sao thế?"

"Nương……" Bạch Lập Hạ ngẩng đầu lên, bên dưới mí mắt có màu xanh tím nhàn nhạt, giọng nói càng u oán đau thương, "Nương nói xem vì sao bọn họ đều mơ thấy Tề Thiên Đại Thánh, thế mà con lại mơ thấy chính mình là Ngưu Ma Vương, cả đêm chiến đấu với Tề Thiên Đại Thánh."

"Mà đánh thì đánh, lại cứ bị thua, nửa đêm con tỉnh dậy một lúc, còn ngồi hẳn dậy, lúc ấy nghĩ nếu đi ngủ tiếp chắc chắn sẽ không mơ thấy chính mình bị đánh nữa, thế mà vừa mới nhắm mắt lại, đã nhìn thấy Tề Thiên Đại Thánh kia."

"Tề Thiên Đại Thánh nhìn thấy con liền hung dữ quát, bảo con đúng là gan lớn, dám trở về …"

Chà, sau khi tỉnh dậy đi ngủ tiếp mà vẫn có thể nối tiếp giấc mơ được, không biết nên cảm thấy việc này thú vị, hay là nên cảm thấy u sầu thay cho Bạch Lập Hạ đây.

Tô Mộc Lam dở khóc dở cười.

Kể chuyện Tây Du Ký cho đám trẻ, thế mà làm xáo trộn giấc mơ của chúng.

"Nhị tỷ, việc này không khó, lần tới tỷ mơ thấy bị Tề Thiên Đại Thánh đánh thì cảnh cáo hắn, nếu hắn cứ vô lý như thế một lần nữa thì sẽ nói chuyện này cho sư phụ của hắn, nhất định hắn sẽ sợ." Bạch Mễ Đậu đứng ở bên cạnh đưa ra ý kiến.

"Lời này, liệu có được không?" Bạch Trúc Diệp tỏ vẻ hoài nghi, "Đệ đừng có mà đưa ra ý kiến gì xui dại nhị tỷ đệ."

"Yên tâm đi, tuyệt đối được mà." Bạch Mễ Đậu vỗ bồm bộp vào bộ ngực nhỏ của mình, "Tỷ nghĩ xem, ngày thường ở bên ngoài bị người khác bắt nạt, chúng ta chỉ cần mách chuyện này cho cha mẹ hắn, trong lòng hắn sẽ sợ hãi, nhưng Tề Thiên Đại Thánh này không có cha mẹ, vậy thì nói cho sư phụ hắn nghe."