Lúc trước có thức ăn, ví dụ như tai mèo, thèo lèo ngọt, bỏng ngô,......bởi vì ngày thường vẫn luôn bán ở chợ, mọi người đều biết đến giá cả, cho nên không thể thay đổi được giá cả mấy món này, cũng để cho mọi người biết, mặc dù đồ ăn được đưa vào cửa hàng, nhưng ăn vẫn ngon, giá vẫn rẻ.
Nếu làm đồ ăn mới thì phải đưa ra mức giá hợp lý, để mọi người cảm thấy ăn ngon, nhưng mức giá đưa ra cũng phải được mọi người có thể chấp nhận được.
Vài người thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định, chờ Tô Mộc Lam làm xong nóc nhà cùng tường sân xong thì triển khai kế hoạch bán đồ ăn, vài người nếm thử mùi vị, sau đó mới quyết định mức giá cho đồ ăn.
Tranh thủ mấy ngày này, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị chỉnh đốn lại cửa hàng cho ổn thỏa, sau đó nghỉ ngơi.
Lúc này tuy những đồ vật lộn xộn lung tung của tiệm tạp hóa trước đó để lại đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mặt tiền của cửa hiệu trong thời gian dài có vẻ cũ nát, rất nhiều chỗ đã bong tróc sơn cần phải sơn lại, chỗ nào cần sửa sang thì sửa sang lại, cũng phải căn đúng thời gian để kịp thời làm ra một số giá kệ chứa hàng.
Lúc này mặt trời đã nhô lên cao, Tô Mộc Lam thấy cơ bản đã thảo luận hết mọi chuyện nên dẫn theo bọn nhỏ cáo từ.
"Đến giờ này rồi thì đừng đi nữa." Ngụy thị vội vàng nói, "Lúc sáng sớm ta có mua một miếng thịt, cắt sẵn ít hành từ trong nhà, buổi trưa ăn sủi cảo bao rau hẹ nhân thịt nhé."
Cửa hàng sát đường ở trên trấn đều có hậu viện để cho đám tiểu nhị ở hoặc là để làm nhà kho, cửa hàng này cũng như vậy, hậu viện có ba gian nhà ở, nửa gian bên trong có cái bệ bếp, có thể nấu nước, nấu cơm.
"Ta thích ăn sủi cảo nhất, ta cũng muốn ở lại ăn cơm trưa, nhưng vì trong nhà phải xây tường sân nên phải mua một đống đồ vật, ta phải nhanh chóng trở về xử lý một chút để sớm bắt tay vào công việc, nếu việc này xong sớm thì cũng có thể sớm làm thêm một chút đồ ăn mới nữa."
Tô Mộc Lam giải thích nói, "Hơn nữa, mọi người trong thôn tới giúp đỡ, phải chiêu đãi cơm canh ổn thỏa, ta phải nhanh tới cửa hàng thịt kia để mua chút thịt về, nếu đi chậm, cửa hàng thịt sẽ không còn thịt ngon nữa."
Thấy Tô Mộc Lam đang bận việc thật sự chứ không phải khách sáo, Ngụy thị cùng Ngô Trác Viễn cũng không ngăn đón nữa, tiễn Tô Mộc Lam cùng bốn đứa trẻ ra khỏi cửa.
"Chuyện ở cửa hàng thật sự không thể lách người đi được, nếu không nhất định sẽ tới nhà Tô tẩu tử giúp đỡ." Khuôn mặt Ngô Trác Viễn đầy vẻ áy náy.
"Haiz, đừng nói những lời khách sáo như thế, người hỗ trợ đều là người trong thôn, nếu người ở bên ngoài thôn mà tới, e là người khác sẽ xì xào mấy câu đó." Tô Mộc Lam cười nói, "Lúc này dọn dẹp ổn thỏa cửa hàng cũng là chuyện quan trọng mà."
Trên thực tế, dọn dẹp ổn thỏa cửa hàng, ít nữa bán đồ vật kiếm tiền, cũng có thể giúp đỡ cả nhà Tô Mộc Lam kiếm thêm chút tiền, cũng coi như giúp nàng đỡ bận rộn.
Ngô Trác Viễn nghĩ như vậy, mạnh mẽ gật gật đầu, "Tô tẩu tử nói đúng, ở chỗ cửa hàng này tẩu cứ yên tâm là được."
Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, bảo Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị dừng bước, dẫn bốn đứa trẻ đi về phía hàng thịt.
Vừa mới nói chuyện mất một thời gian dài, lúc này đã sắp đến giờ nấu cơm, cửa hàng thịt cũng không còn nhiều thịt.
Tô Mộc Lam chọn một khối thịt ba chỉ trông khá đẹp mắt, bảo người bán thịt cân lên, sau đó lại vớt một quả tim heo và một bộ tràng heo ra khỏi chậu nước.
Tim heo có giá trị dinh dưỡng cao, có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng cường sự co bóp của cơ tim, còn rất giàu nguyên tố vi lượng, rất tốt cho việc tăng thêm chiều cao thân thể của đứa trẻ.