"Nhưng chưởng quầy cũ chỉ nghĩ đến việc bản thân mình kiếm được bao nhiêu tiền từ việc bán một mặt hàng mà không tính toán nhập hàng vào phải mất bao nhiêu tiền, không bán đi được sẽ bị thiệt hại bao nhiêu tiền.
Nếu tính toán một cách tổng thể thì việc kiếm tiền cũng không nhiều như hắn nghĩ."
"Vả lại chưởng quầy cũ cũng hơi lười biếng làm việc, không muốn đi đến các nơi xung quanh để xem hàng hóa, cũng không nghĩ xem trong thị trấn này thiếu loại hàng gì, chỉ nghĩ bản thân có thể bán đủ loại hàng, có thể bớt chút tiền vốn, như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một ít."
"Kết quả đúng là có thể tiết kiệm được một ít tiền vốn, nhưng đồ vật cũng không thể bán ra ngoài, lại không nỡ bán rẻ, cứ để trong tiệm như vậy, cuối cùng đồ vật để tồn kho một thời gian dài, không những phải bán rẻ đi, mà vì để trong thời gian dài nên có phần không tốt, cuối cùng bị người mua oán trách một hồi."
"Cuối cùng tính đi tính lại, việc tự buôn bán kiếm tiền căn bản không có lãi như thu tiền thuê cửa hàng, cho nên không có dự định bán tiếp, có điều trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người thuê ưng ý nên vẫn luôn trì hoãn.
Thấy phu thê chúng ta cố ý muốn thuê cũng không nói nhiều, giá thuê thì không cao, còn tặng rất nhiều đồ vật bên trong cửa hàng, ta dọn dẹp thấy rất nhiều đồ vẫn có thể dùng được."
Trong lúc Ngô Trác Viễn nói chuyện, Tô Mộc Lam đã đánh giá được sơ lược cửa hàng này.
Cửa hàng đã được dọn dẹp khá ổn, các đồ vật cũ trong cửa hàng đều đã được dọn đi, vả lại nóc nhà, vách tường, mặt đất, còn cả trên cửa sổ kia đều trở nên sạch sẽ hơn nhiều so với lúc trước bản thân mình tới mua tạp hoá.
Điều này chứng tỏ hai vợ chồng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị là người chịu khó chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn, chỉ mới có mấy ngày không những thuê được một cửa hiệu ở mặt đường mà còn dọn dẹp tương đối ổn thỏa.
Tô Mộc Lam rất tán thành những việc làm của Ngô Trác Viễn và Ngụy thị, "Ừ, có thể sử dụng thì có thể tạm dùng trước, tiết kiệm một chút chi phí, cũng có thể mau chóng mở cửa hàng hơn."
Quầy hàng như thế này không cần phải làm mới, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Ngô Trác Viễn cười nói, "Cứ tiếp tục tăng cường dọn dẹp một chút, đặt thêm giá để bày hàng lên, ước chừng khoảng bảy tám ngày nữa cũng có thể khai trương."
Trong lòng Tô Mộc Lam tính toán ước lượng thời gian, gật gật đầu, "Ừ, cũng không khác biệt lắm, vừa vặn khớp thời gian."
Ngô Trác Viễn nghe nàng nói như vậy, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, Tô Mộc Lam thấy vậy liền cất tiếng giải thích, "Trong nhà muốn tu sửa nóc nhà và sân tường nên không có thời gian rảnh, vừa hay cửa hàng ở chỗ ngươi cũng cần thời gian tiến hành dọn dẹp, trong khoảng thời gian này ta sẽ chuyên tâm vào việc tu sửa nóc nhà và tường sân vậy."
"Hai phiên chợ tiếp theo tạm thời chúng ta không cần vội vàng, vừa vặn trong khoảng thời gian này không bán đồ ăn, chờ đến khi cửa hiệu khai trương xem có thể có khởi đầu tốt đẹp hay không."
Đồ ăn của quần hàng nhà Tô Mộc Lam luôn được khen ngợi, rất nhiều người cũng thường xuyên trông mong, nếu hai ba phiên chợ liên tiếp không bán đồ ăn, có lẽ rất nhiều người sẽ càng mong ngóng nhiều hơn.
Chờ đến khi bọn họ mong ngóng nhất, cửa hàng khai trương, việc buôn bán lúc khai trương đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với lúc buôn bán bình thường.
"Tô tẩu tử suy nghĩ thật là chu đáo." Ngô Trác Viễn đang cao hứng, lại có phần kích động, khi nói chuyện giọng nói cũng hơi run rẩy.
"Đâu phải là ta suy nghĩ chu đáo, chính là chuyện nọ tiếp nối chuyện kia, cuối cùng mới đến chỗ này." Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, nói với Ngô Trác Viễn về giá cả mà bản thân mình suy nghĩ trong hai ngày qua.