"Vậy làm phiền ngươi tốn thêm tâm tư rồi." Trương Môn Nghĩa cười ha ha, sau đó vỗ gáy một cái: "Đúng rồi, ngươi muốn mấy phần nội tạng của dê không? Gan dê hay máu dê gì đó?"
"Mấy ngày nay ta làm thịt một con dê đưa sang cho tỷ tỷ của ta, phần nội tạng thì còn để lại đây, cũng vứt ít xương đi rồi, nếu ngươi muốn ăn thì ta có thể cho ngươi một ít, trở về có thể hầm canh nội tạng dê để uống, một mình ta ăn cũng không hết, để lâu thì sợ sẽ hỏng mất."
Thời tiết đã chuyển lạnh, canh nội tạng dê cũng bổ dưỡng, uống một chút cũng rất tốt, thay đổi món ăn cho bọn trẻ.
"Được, nhưng ta không lấy không đồ vật, bao nhiêu tiền…" Tô Mộc Lam vừa nói vừa cầm lấy túi tiền.
"Trời, lần sau ngươi tới nữa thì lại mang cho ta thêm một chút đồ ăn là được." Trương Môn Nghĩa mở miệng từ chối: "Phần nội tạng dê này cũng không đáng bao nhiêu tiền, lại là phần dư lại ta ăn không hết sao có thể lấy tiền được, cho ta thêm một chút đồ ăn đã coi như ta chiếm thêm tiện nghi rồi."
Sau này còn phải mua sữa dê từ chỗ của Trương Môn Nghĩa, thời gian tiếp xúc còn dài, Tô Mộc Lam cũng không quá khách khí, cất túi tiền đi: "Vậy được rồi, hôm nay nhờ phúc của đại ca mà nhà ta được ăn canh nội tạng dê, lần tới ta sẽ mang thêm nhiều đồ ăn đến."
"Được." Trương Môn Nghĩa gật đầu đồng ý, đưa xương dê cùng gan dê và máu dê gì đó thu thập lại gói bằng lá cây ngô đồng lớn ở trong sân, sau đó cầm dây thừng trói chặt lại, đảm bảo người bên ngoài không nhìn rõ bên trong có gì và cũng không để máu rơi ra ngoài, rồi mới đưa cho Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam cảm ơn sau đó mang theo mấy thứ này trở về nhà.
Trương Môn Nghĩa đứng ở cửa một lúc, thấy Tô Mộc Lam đã đi xa mới quay vào nhà, lùa dê sang một bên, thêm một chút cỏ vào máng ăn sau đó lại đi ra sân lật một chút đống cỏ đang phơi.
Nhân lúc trời còn đang mùa thu thì cắt thêm cỏ về phơi nắng rồi thu lại, chờ tới khi mùa đông về vẫn có cỏ để cho dê ăn.
Bên ngoài, mặt trời đã hơi ngả về phía tây, thời tiết rất mát mẻ, các nhà nông đều đã đi xuống đất làm đủ loại công việc.
Trương Cốc Lai cũng bận rộn nhổ cỏ trong ruộng ngô nhưng sau đó hắn có chút lười biếng, nên lại ngồi xổm ở dưới gốc cây cổ thụ ở đầu bờ ruộng, nhìn những người khác bận rộn.
"Tiểu tử ngươi lại ở chỗ này lười biếng, không làm việc tốt để kiếm chút tiền bạc sao, xứng đáng không cưới được vợ." Trương thị nhìn thấy bộ dạng của Trương Cốc Lai, quát vài câu.
"Tam tỷ, tỷ sao lại nói lời như vậy." Trương Cốc Lai cũng không tức giận, cợt nhả nói: "Ta cưới hay không cưới được vợ còn không phải dựa vào mấy tỷ tỷ sao?"
"Tam tỷ, cũng không phải là ta nói tỷ đâu, nhưng thời gian này, tỷ đưa đồ về nhà so với trước đây hình như ít hơn rất nhiều, không phải là tỷ phu không cho mang về đấy chứ."
"Hắn dám!" Trương thị ngước mắt: "Cũng không phải tam tỷ ta nói khoác, trong nhà ta thì ta nói mới tính, muốn lấy bao nhiêu đồ trong nhà thì tỷ phu của ngươi cũng không dám nói qua nửa chữ không."
"Gần đây chủ yếu là do tỷ phu của ngươi nhận được ít việc, kiếm tiền cũng ít đi, trong nhà còn mấy đứa nhỏ nữa, đều phải ăn cơm, cũng không thể chỉ ưu tiên bên này được, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, cũng không thể tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào ta và đại tỷ, nhị tỷ được?"
Trương thị nói thì nói như vậy, nhưng hai tay vẫn cắt cỏ không ngừng, còn đang tập trung muốn cắt hết cỏ trong ruộng cho xong.
Cũng là chuyện không còn cách nào khác, phụ mẫu không còn, trong nhà chỉ có một đệ đệ, nàng làm tỷ tỷ, làm sao có thể mặc kệ đệ đệ không quan tâm được?
Nhưng mà vừa nghĩ tới những lời mà Trương Cốc Lai vừa nói, trong lòng Trương thị vẫn là có chút buồn phiền.
Đoạn thời gian này trợ cấp cho Trương Cốc Lai ít đi, nguyên nhân cũng là như nàng đã nói trước đó, Bạch Nhị Ngưu bây giờ nhận được rất ít việc, kiếm được ít tiền bạc hơn.