Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 179




Kiếm được không ít tiền, nhưng trong tay lại không có tiền, hơn nữa nhìn bốn đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thì vợ cả của Bạch Thạch Đường cũng hẳn là người rất hiền lành…

Nếu suy nghĩ cẩn thận về việc này, thì sẽ cảm thấy hơi kì lạ.

Tô Mộc Lam nghĩ tới đây, lông mày liền nhíu lại, một lúc sau liền vươn tay vỗ trán của mình.

Trời, nàng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, người cũng đã mất rồi, không nên tùy ý nghi ngờ người ta, hơn nữa bản thân nàng cũng có thể kiếm tiền, không nên nhớ thương tiền bạc củba người khác.

Tô Mộc Lam cười ha ha, bước chân càng thoải mái hơn một chút.

Trên đường trở về, nàng đi ngang qua cửa nhà của Trương Môn Nghĩa.

Nhìn cửa đang mở, bên trong còn truyền tới âm thanh quát lớn bầy dê của Trương Môn Nghĩa, còn có âm thanh be be của bầy dê, có vẻ như Trương Môn Nghĩa đang ở nhà.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, đi tìm Trương Môn Nghĩa, nói một chút chuyện nàng sắp tới muốn mua thêm nhiều sữa dê.

ánh quai chèo hương sữa cũng cần đến sữa dê, hơn nữa sau này khi phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị khai trương cửa hàng thì số lượng đồ ăn cần làm chắc phải nhiều hơn bây giờ một chút, chỉ mua một ống trúc sữa dê như lần trước thì sợ là không đủ dùng.

"Mua nhiều thêm thì bán nhiều thêm, không phải là chuyện lớn gì." Trương Môn Nghĩa nói: "Dê con mới bán đi một ít, lại có thêm một số con dê sắp sinh con, sữa dê vẫn có thể cung cấp đủ, chỉ cần ngươi không mua vài vại lớn thì không có vấn đề gì."

"Như vậy tiền sữa dê này… Ta vẫn thanh toán bằng đồ ăn cho đại ca hay là trả bằng tiền?"

Sau này mua thêm nhiều sữa dê, nếu đều đổi thành đồ ăn thì số lượng cũng không phải là nhỏ, Trương Môn Nghĩa là một người nam nhân, không biết có ăn được nhiều đồ ngọt hay không, nếu đến lúc đó muốn được trả bằng tiền mà lại ngượng ngùng nói, chỉ có thể chất đống đồ ăn ở trong nhà thì cũng không tốt.

Tô Mộc Lam không muốn gây phiền phức cho người khác, cảm thấy nên hỏi rõ ràng từ đầu thì tốt hơn.

"Vẫn đổi bằng đồ ăn đi, mỗi dạng đồ ăn thay phiên đổi một chút, ngươi thấy hợp lý rồi đổi cho ta là được rồi." Trương Môn Nghĩa giải thích: "Nhà tỷ tỷ của ta cũng ở không xa, ta thường xuyên đi qua chơi cũng mang chút đồ ăn vặt cho bọn trẻ, cũng không cần phải ra ngoài mua."

Tỷ tỷ của Trương Môn Nghĩa cũng là người nổi danh ở thôn bên cạnh, Tô Mộc Lam cũng biết đến nàng ấy.

Lúc trước trong nhà Trương Môn Nghĩa rất cực khổ, phụ mẫu đã sớm không còn, chỉ còn lại một tỷ tỷ nuôi hắn lớn lên.

Tỷ tỷ của hắn khá xinh đẹp, nhưng người đến cầu hôn thì không nhiều lắm, bởi vì sợ tỷ tỷ của Trương Môn Nghĩa gả sang sẽ phải chiếu cố thêm đệ đệ, không sống tốt được, kéo tới kéo lui liền kéo tới lúc nàng ấy hai mươi tuổi thành gái lỡ thì, tới lúc đó mới có bà mối tới cửa để làm mai.

Làm mai với một nhà ở thôn Tả gia, trong nhà điều kiện cũng tốt, chỉ có một nhi tử, tên là Tả Lập Nghiệp, lúc năm tuổi thì Tả Lập Nghiệp bị sốt cao, đầu óc bị ảnh hưởng, người trở nên si ngốc.

Tả gia nói chỉ cần Trương thị gả sang, sau này hôn nhân của Trương Môn Nghĩa cũng không cần quan tâm nữa, bọn họ Tả gia sẽ lo hết, vì vậy Trương thị liền cắn răng gả sang.

Cũng may Tả gia đều là người lương thiện, Tả Lập Nghiệp si ngốc, tâm trí không đầy đủ nhưng cũng không phát điên, chỉ là khi chăm sóc phải tốn nhiều tâm tư, cuộc sống của Trương thị cũng không tệ, sau đó cha mẹ chồng của nàng ấy còn giúp Trương Môn Nghĩa thu xếp việc thành thân.

Chỉ là sau này, thê tử của Trương Môn Nghĩa mất sớm, nên hắn mới trở thành người góa vợ.

Trương Môn Nghĩa vô cùng cảm kích Trương thị đã nuôi lớn hắn, mặc dù biết cuộc sống của Trương thị cũng không tồi, nhưng trong tay có tiền là hắn sẽ đi ra ngoài mua chút đồ ăn gì đó, nhất định phải đưa cho Trương thị.

Việc này thì ở mấy thôn lân cận ai cũng đều biết.

"Được rồi, vậy sau này ta sẽ chuẩn bị tốt cho đại ca, có đồ ăn mới lạ cũng sẽ mang đến cho đại ca." Tô Mộc Lam gật đầu đồng ý.