Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 158




"Khi ướp gan đã cho chút muối vào, buổi tối khi trộn thêm rau thì chỉ cần cho thêm một chút muối nữa là được, không cần cho quá nhiều, nếu thích ăn cay thì cho thêm một chút sa tế vào."

"Được rồi, đã nhớ kỹ." Phùng thị tiếp nhận ấm sành cùng nồi sứ mà Tô Mộc Lam đưa qua.

Nhưng ấm sành này này có trọng lượng không nhỏ, nồi sứ cũng lớn, lại còn phải mang theo giỏ tre về, Phùng thị duỗi tay tới không biết nên đón nhận cái nào trước.

"Để Thủy Liễu mang giúp tẩu một thứ trở về nhé." Tô Mộc Lam nói.

"Vậy cũng được." Phùng thị nhìn nhìn, bưng ấm sành nặng nhất và xách giỏ tre lên.

Bạch Thủy Liễu bê nồi sứ lên theo.

Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ một chút, sau đó trùm một cái khăn vải lên trên nồi sứ, phòng ngừa trong lúc đi đường bị tro bụi bay vào, cũng phòng ngừba người đi ngang qua nhìn thấy, suy nghĩ và đoán mò lung tung.

Nhà nông có rất nhiều người khua môi múa mép, có một số việc phải tính toán cân nhắc một chút.

"Đúng rồi." Phùng thị ngừng lại một chút, "Vừa rồi món cơm cháy này của ngươi ăn ngon thật, cũng là ngươi làm à? Có còn hay không, ta muốn mua một cân về ăn."

Mua để bản thân mình ăn, bên cạnh đó cũng cho Bạch Vĩnh Hòa mang một ít theo bên mình, khi nào đi học đói bụng thì ăn một chút.

Cơm cháy khô dễ cầm, ăn lại thơm, con nít lại thích nhai những thứ giòn, Phùng thị cảm thấy rất thích hợp.

"Trong nhà không còn dư nhiều lắm, để cho đám trẻ làm đồ ăn vặt, vừa hay ngày kia tới phiên họp chợ, ngày mai ta sẽ phải làm cơm cháy, nếu Phùng tẩu tử muốn mua thì ngày mai ta làm xong sẽ đưa đến nhà của tẩu."

Người trong cùng thôn mua đồ ăn, Tô Mộc Lam không ngại giao hàng tận nhà, huống chi là Phùng thị tính tình ngay thẳng, nhưng trong lòng lại hiền từ lương thiện.

"Được." Phùng thị đáp lời, cầm đồ vật lên, dẫn Bạch Thủy Liễu đi về phía gia đình của mình.

Gia đình nhà họ Phùng cũng giàu có, ngày thường thích giúp đỡ hàng xóm láng giềng một chút gì đó nên ở trong thôn nổi tiếng là người tốt, dọc theo đường đi, chạm mặt với người nào người nấy đều chào đón thân thiện.

Khi nhìn thấy Bạch Thủy Liễu bưng đồ vật đi theo Phùng thị cũng đều ghé mắt tò mò nhìn.

Có điều dù có kinh ngạc đến đâu nhưng ai cũng biết điều mà không hỏi gì nhiều.

Chung quy lại mọi người đều hiểu rõ tính cách của Phùng thị này, tính tình thẳng thắn nóng nảy muốn làm gì thì làm cái ấy, nếu người nào đó nói không dễ nghe thì có thể xông vào đánh nhau với người ta.

Cả nhà họ Phùng đều che chở nàng ấy, cũng không phải là người có thể trêu chọc vào được.

Bạch Thủy Liễu bưng nồi sứ đi theo Phùng thị về nhà, giúp nàng ta để nồi lên trên cái thớt trong nhà bếp.

"Phùng bá nương, cháu đi về trước đây." Bạch Thủy Liễu nói năng hết sức lễ phép.

"Ừ, cháu về đi, đừng quên nhắc với nương cháu một tiếng là phải nhớ để lại cơm cháy cho ta đấy." Phùng thị dứt lời, nghĩ nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Còn nữa, lấy thêm một tí tai mèo nhé." Lần trước nàng ăn tai mèo thấy cũng ngon.

"Vâng ạ, cháu sẽ nói lại với nương cháu." Bạch Thủy Liễu đồng ý, đi ra ngoài.

Phùng thị chần chờ trong chốc lát, lại nhanh chóng bước hai bước ra hô một tiếng, "Lại thêm một chút thèo lèo ngọt nhé……" "Được rồi." Bạch Thủy Liễu lên tiếng từ phía xa.

Phùng thị nghe Bạch Thủy Liễu đáp lời xong, lúc này mới yên tâm quay trở về nhà bếp dọn dẹp một chút để chuẩn bị làm cơm trưa.

Nhìn gan heo trong nồi sứ đã trộn xong, chính mình nếm thử trước một miếng.

Tươi mát ngon miệng, thơm ngào ngạt, ăn thực ngon!

Phùng thị không nhịn được lại ăn thêm một miếng nữa, lần này chậm rãi nhai, sau khi nhai xong lại tấm tắc khen ngợi một phen, chuẩn bị lại ăn một miếng nữa.

"Ở chỗ này ăn vụng cái gì thế?" Bạch Kim Bắc bước vào nhà bếp, hỏi.

Phùng thị bị tiếng nói bất chợt làm hoảng sợ, nhảy giật một cái về phía bên cạnh, khi nhìn thấy rõ là Bạch Kim Bắc thì duỗi tay đấm vào ngực hắn một cái "Làm ta giật cả mình."